NHỚ NỘI..
8 năm…
Thời gian đối với con những ngày còn bé luôn thật quá dài, mỗi giấc ngủ trưa chờ được dậy để đi chơi. Thời gian, lúc đó nó chưa là một khái niệm gì đó rõ ràng, chậm lắm. Chậm đến mức tưởng chừng như mọi người con thương yêu sẽ luôn luôn ở bên mình. Chậm đến mức cứ tưởng sẽ được đi chợ rồi học thêm vài món quê mình mà Nội dạy con nấu những lúc Ba Mẹ không có nhà.
Chắc chẳng ai hiểu vì sao con không thăm Nội những ngày Tết, cũng giống như con không ghé thăm anh Mỹ thật lâu rồi. Vì ở xa, con chỉ muốn được nghĩ rằng, anh và Nội vẫn còn ở nhà, còn con thì bận quá chưa về thăm được thôi.
Cuộc đời có lẽ sẽ cho người ta nhiều lần phải hối hận, những điều mà con hối hận nhất là ở thời điểm Nội còn hiện diện trên đời này lại là lúc con chưa thể ý thức và đủ hiểu biết để kiên nhẫn hơn, chăm sóc Nội nhiều hơn. Con chưa bao giờ thôi nghĩ sẽ có một ngày những đồng tiền đầu tiên con kiếm được, Nội sẽ là người mà con thật vui để khoe và dúi vào tay Nội như các Nội giấu Ba để cho con thêm tiền tiêu vặt mỗi sáng. Có lẽ như ở đời này con không được diễm phúc để làm những điều đó cho Nội. Con xin lỗi…
Nhắm mắt rồi mở mắt, một giấc mơ vụt qua, 8 năm như chỉ là một thoáng nhưng nhìn lại thì con đã mất đi Nội thật quá lâu rồi. Những ngày về ngang qua căn phòng nhỏ không còn Nội ngồi ngoáy trầu, không còn những tiếng lộc cộc của cây gậy Nội chống hằng ngày, không còn những câu hát xưa cổ mà ngoài Nội ra chẳng ai thuộc nữa, không còn những câu chuyện xa xưa Nội kể mỗi chiều nhìn mưa rơi trước căn nhà gỗ lụp xụp nhưng chứa đựng cả một trời tuổi thơ và hạnh phúc của một đứa như con…