Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2022

TIỄN BIỆT ANH BS SOẠN TTYT DỰ PHÒNG DAKLAK

31/07/2014

 TIỄN BIỆT ANH

Đau thương tiễn biệt anh
Thầy thuốc rất chân thành
Tận tâm trong phục vụ
Tình người mãi lưu danh .
Thắp nén hương tiễn người
Ngoài trời mưa rơi rơi
Cung lòng ta thổn thức
Tiếc thương người,người ơi !.
Thu vàng chiếc lá rơi
Về cội nguồn an giấc
Phiêu du miền cực lạc
Tiếng thơm để lại đời .
Hồng Phúc ( Viết đôi dòng tiễn biệt người anh Đồng nghiệp )

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2022

NÓI VỚI BẠN GIÀ ( Trần Đăng Thảo) HP sưu tầm..

 Nhà thơ Trần Đăng Thảo - một người con họ Trần - đã viết một bài thơ về tuổi già rất thâm thuý và đầy thiền vị:

NÓI VỚI BẠN GIÀ Mấy mươi năm mải miết Bươn chải, theo với đời Phần oanh đã hết rồi Nay chỉ còn phần liệt Biết răng là hơn thiệt Danh vọng – cái phù vân Của cải – cái ngoài thân Không có chi phải xoắn! Giàu sang ngày ba bận Nhà rộng, một chỗ nằm Ăn được mới là mong Ngủ ngon là đáng sống Ham chi nhà to, rộng Quét dọn phải thuê người Lắm của mà ốm đau Ăn mánh chi cụng chán Đừng chi ly, tính toán Đừng ôm oán, chuốc hờn Đừng so sánh thiệt hơn Sống vô tư, đơn giản Ông trời đã phân phát Nỏ cho ai mười phần Có người khỏe - ngu đần Có người giàu – đoản thọ Nên quý cái mình có Đừng mơ tưởng đâu đâu Thêm thất vọng, thêm sầu Phải biết buông, biết bỏ Vui với cái mình có Bỏ hết cái viển vông Khi khỏe thì nằm dọc Nhọc thì cứ nằm ngang Họ giàu, họ chơi sang Mình nghèo, mình tiết kiệm Thích bơi thì xuống biển Thích trèo thì lên non Răng tốt, đồ cứng, giòn Răng yếu ta ăn súp Sức khỏe là số một Phải cố gắng chăm lo Tuổi cao như đồ cổ Rệu rạo theo thời gian Đừng than thở phàn nàn Tiểu đường hay huyết áp,... Bao nhiêu chuyện phức tạp Chung sống với nó mà Thế mới là tuổi già Có chi mà phải chấp Bạn bè kêu tụ tập Thì cứ đến, ngại chi Đừng thua được, so bì Cho tâm hồn thư thái Cả đời vì con cháu Nay để chúng tự lo Cuộc sống sẽ dạy cho Đúng, sai và phải trái Sức đâu mà lo mãi Khi ví dẹp, lưng còng Báo hiếu – chớ chờ mong Cứ ung dung tự tại Chẳng ai sống được mãi Quy luật của muôn đời Khi hết cuộc dạo chơi Thì ra đi thanh thản Mỗi năm vài ba bận Về ngắm gà, ngửi hương Ngẫm lại chuyện đoạn trường Không có chi hối hận. Trần Đăng Thảo
Thanh Vo đã xem lúc Thứ Tư 6:02sáng
Enter
Viết cho Thanh Vo


Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2022

NHỚ NỘI -Chí Nhân

 NHỚ NỘI..
8 năm…

Thời gian đối với con những ngày còn bé luôn thật quá dài, mỗi giấc ngủ trưa chờ được dậy để đi chơi. Thời gian, lúc đó nó chưa là một khái niệm gì đó rõ ràng, chậm lắm. Chậm đến mức tưởng chừng như mọi người con thương yêu sẽ luôn luôn ở bên mình. Chậm đến mức cứ tưởng sẽ được đi chợ rồi học thêm vài món quê mình mà Nội dạy con nấu những lúc Ba Mẹ không có nhà.
Chắc chẳng ai hiểu vì sao con không thăm Nội những ngày Tết, cũng giống như con không ghé thăm anh Mỹ thật lâu rồi. Vì ở xa, con chỉ muốn được nghĩ rằng, anh và Nội vẫn còn ở nhà, còn con thì bận quá chưa về thăm được thôi.
Cuộc đời có lẽ sẽ cho người ta nhiều lần phải hối hận, những điều mà con hối hận nhất là ở thời điểm Nội còn hiện diện trên đời này lại là lúc con chưa thể ý thức và đủ hiểu biết để kiên nhẫn hơn, chăm sóc Nội nhiều hơn. Con chưa bao giờ thôi nghĩ sẽ có một ngày những đồng tiền đầu tiên con kiếm được, Nội sẽ là người mà con thật vui để khoe và dúi vào tay Nội như các Nội giấu Ba để cho con thêm tiền tiêu vặt mỗi sáng. Có lẽ như ở đời này con không được diễm phúc để làm những điều đó cho Nội. Con xin lỗi…
Nhắm mắt rồi mở mắt, một giấc mơ vụt qua, 8 năm như chỉ là một thoáng nhưng nhìn lại thì con đã mất đi Nội thật quá lâu rồi. Những ngày về ngang qua căn phòng nhỏ không còn Nội ngồi ngoáy trầu, không còn những tiếng lộc cộc của cây gậy Nội chống hằng ngày, không còn những câu hát xưa cổ mà ngoài Nội ra chẳng ai thuộc nữa, không còn những câu chuyện xa xưa Nội kể mỗi chiều nhìn mưa rơi trước căn nhà gỗ lụp xụp nhưng chứa đựng cả một trời tuổi thơ và hạnh phúc của một đứa như con…
Nhớ Nội… Chí Nhân.

Đường Link Bài Nhạc CON VIẾT TÊN NGÀI JESUS

 CON VIẾT TÊN NGÀI JESUS
https://youtu.be/Gmqsq27i-iI


https://drive.google.com/drive/folders/1O9-9wdCCqGMreArpW0VVdrpQLGcKF7B2