Chủ Nhật, 28 tháng 11, 2021

CẢM TÁC TỪ CHIẾC LÁ..

 

CẢM TÁC TỪ CHIẾC LÁ..
Cảm ơn người gởi tặng ta chiếc lá
Thầm nhủ cuộc đời một thoáng mong manh
Ngày tháng trôi vèo,hàng cây nghiêng bóng
Nhật nguyệt vần xoay một thoáng qua nhanh.
Mới ngày nào mái tóc hãy còn xanh
Nay nhuộm trắng giữa dòng đời tất bật
Bước thăng trầm giữa cái hư,cái thật
Con quyết tìm về núp bóng yêu thương.
Cuộc sống trần gian bao nỗi vấn vương
Thành tâm dâng Ngài xin tha lỗi tội
Khấn nguyện từ đây yêu mến Ngài thôi
Có Chúa đồng hành thông ban ơn phước.
Vượt mọi chông gai tiến về phía trước
Chứng nhân tình Ngài,chia sẻ thương yêu
Cho mọi người say mến Chúa huyền siêu
Cùng hướng quay về..Cha lành chí ái.
Hồng Phúc
( Chùm thơ Mùa Đợi Trông)
Có thể là hình ảnh về văn bản cho biết 'Maa TÌNH THỨC'
Top những hình ảnh đẹp về tình yêu mùa đông được yêu thích





Thứ Ba, 16 tháng 11, 2021

LỜI CON MUỐN NÓI

 


LỜI CON MUỐN NÓI
Bố Mẹ kính yêu!
Giờ này đây con của bố mẹ đang rất hạnh phúc vì được ở bên Đấng tác tạo nên bố mẹ và con. Đấng ấy rất mực nhân từ và hết lòng yêu thương con. Ở đấy cũng có rất nhiều bạn cùng tuổi, cùng số phận với con, nên bố mẹ đừng lo cho con phải cô đơn vì không có bạn bè để nô đùa. Bố mẹ dấu yêu! Tuy con không đựơc cất tiếng khóc chào đời và có may mắn để ngắm nhìn thế giới, nhưng con vẫn tưởng nghĩ rằng thế giới này thật đẹp, thật xinh xắn và đáng yêu vô cùng.
Thế giới này chắc hẳn có muôn vàn cánh hoa nhỏ nhắn đang khoe màu tỏa hương đáng yêu lắm. Ôi! Một thế giới thật diệu kỳ với muôn màu sắc và biết bao điều đẹp đẽ phải không bố mẹ? Thế giới này ắt hẳn sẽ tuyệt vời lắm! Ở đó, con nghĩ, sẽ có những mái nhà ấm áp luôn đầy ắp tiếng trẻ thơ ca hát vui đùa. Các bạn nhỏ sẽ nô đùa thỏa thích trong tình yêu thương, sự săn sóc vỗ về của bố mẹ. Ở đó, có biết bao niềm vui và vòng tay ấm áp đang giang rộng để ôm ấp chở che khi các bạn ngỗ nghịch.
Thật là một bức tranh đầy sức sống và ý vị phải không bố mẹ? Ôi! con thèm được yêu thương như các bạn quá.
Con chỉ tưởng tượng thôi bố mẹ à. Con không có được may mắn như các bạn đâu. Vì con của bố mẹ đã đi vào cõi ngàn thu khi chưa tròn hai tháng tuổi mà. Con còn nhớ cái ngày mà với con, sẽ mãi không bao giờ quên.
Đó là ngày mà mẹ một mình đưa còn vào “phòng khám tư” của một bác sĩ nào đó, mà con không hề quen biết, không kịp để nhớ mặt, nhớ tên. Ngày ấy trời trong xanh và thật đẹp. Những sợi nắng vẫn còn chiếu lung linh trên những chiếc lá vàng đong đưa trước làn gió biếc. Những dòng người ngược xuôi di chuyển trên các con đường đầy lá me thơm lừng. Họ náo nức vì công việc của mỗi người, nhưng nhìn trên khuôn mặt họ, con nhận thấy đều rất tươi vui và hạnh phúc. Có lẽ họ sắp được trở về với mái ấm gia đình thân quen của mình, để được gặp lại những khuôn mặt thân thương của các thành viên trong gia đình!
Riêng chỉ mình mẹ với khuôn mặt đượm buồn như những chiếc lá vàng sắp lìa cành. Lòng mẹ hình như co thắt vì nỗi đau sắp lìa con của mẹ thì phải. Mẹ chăm chú nhìn xung quanh, mẹ nhìn mọi người với ánh mắt đượm buồn và có vẻ như trốn tránh người khác. Con biết mẹ sợ người khác bắt gặp, vì mẹ đang lén lút làm một việc mà theo con nghĩ, là không tốt cho cả mẹ và con. Con biết tâm trạng của mẹ lúc này cũng đang rối bời vì những toan tính nghĩ suy… Con biết mẹ yêu con nhiều!
Mẹ yêu ơi! Con thật hạnh phúc vì được làm con của mẹ. Tuy mẹ đành đoạn lìa xa con khi con chưa kịp cất tiếng khóc chào đời và nói lời yêu mẹ, con vẫn thấy sung sướng vô cùng. Con nghĩ, dù gì thì con vẫn là con của bố mẹ, mãi mãi là con yêu của bố mẹ chứ không phải là con của ai khác. Chỉ tiếc là con chưa được nhìn thấy mặt bố mẹ và thế giới xinh đẹp dù chỉ một lần. Con biết bố mẹ đã đến với nhau bằng tình yêu “chớp nhoáng”, một tình yêu “bồng bột” thiếu cân nhắc, thiếu suy nghĩ và thiếu…trách nhiệm. Con nói vậy là vì bố mẹ đang còn “tuổi vị thành niên mà”.
Bố mẹ yêu nhau bằng một tình yêu vụng trộm của tuổi học đường, để rồi, con của bố mẹ vừa là kết quả của thứ tình yêu đó, vừa là nạn nhân của sự bồng bột, thiếu kìm chế. Vì bố mẹ đâu nghĩ gì đến tương lai, đến sự sống của con bố mẹ! Con nhận thấy rõ ràng và thật có lý, khi ngày mẹ phát hiện ra là đang mang thai con, mẹ báo cho bố biết, nhưng bố đã không tin nhận đó là sự thật. Bố từ chối con và khước từ cả mẹ. Bố đã âm thầm bỏ rơi mẹ con mình và đã ra đi ở một nơi nào đó mà mẹ tìm hoài không thấy. Dù mẹ đã nhắn tin, gọi điện thoại, và bằng đủ mọi cách nhưng bố vẫn biệt tăm.
Còn mẹ, ở tuổi của mẹ thì làm sao mà xoay sở được. Ở nhà, bà ngoại còn lo cho mẹ từng miếng cơm manh áo. Thậm chí mỗi sáng, bà vẫn hay gọi mẹ thức dậy để chuẩn bị đến trường mà… Con hiểu mẹ lắm, vì con là con mẹ. Con biết, giá như ngày đó mẹ đừng ham chơi, đừng đua đòi với chúng bạn thì sẽ không có ngày mẹ đành đoạn lìa xa con như thế. Nếu như ngày đó, mẹ nghe lời ông bà, vâng lời thầy cô để lo học tập cho thành người, thành danh, thì đâu có ngày mẹ phải đau khổ dằn vặt và cô đơn khi đưa còn vào sự chết. Quyết định của mẹ đã làm cho thế giới của con mẹ hoàn toàn sụp đổ.
Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiêu lắm, nhưng con cũng không thể nào quên giây phút người ta dùng những biện pháp để cắt đứt tình mẫu tử của mẹ con mình. Con còn nhớ người ta đa dùng những thứ được cho là văn mình hiện đại nhưng thiếu tình người đó, để giết chết con mẹ một cách đau đớn và nhẫn tâm. Mà bạn bè con cũng cùng chung số phận như con vậy mẹ ạ. Các bạn còn kể, vì do các bạn được mẹ nuôi với nhiều chất dinh dưởng nên thân thể các bạn rất to và khỏe mạnh. Và đã gần đến ngày được cất tiếng khóc chào đời mà bố mẹ các bạn đành tâm bỏ đi, nên các bác sĩ đã dùng những dụng cụ thô sơ cắt bỏ từng phần cơ thể của các bạn, nên các bạn đau lắm huhu.
Ngoài ra, còn rất nhiều bạn khác cũng có chung số phận như con, nhưng bằng nhiều cách khác nhau nên con không tài nào kể hết được, và con cũng không sao tưởng tượng được sự độc ác và tàn nhẫn của các bậc cha mẹ đến như thế…
Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm. Con yêu mẹ nhất thế gian này. Con không biết mẹ có yêu con mẹ nhiều đến thế không! Con nhớ mẹ nhiều mà không sao diễn tả được. Con vẫn ngày đêm ở bên mẹ, dù mẹ không bao giờ nhìn thấy con. Con không giận mẹ đâu. Ngày đêm con vẫn cầu mong cho mẹ được bình yên, để mẹ quên đi quá khứ mà cố gắng sống cuộc sống tốt hơn trong tương lai. Bằng niềm tin, tình yêu và hy vọng, con ước mong sao mẹ đừng bao giờ đi lại “vết xe cũ” mà mẹ đã một lần lạc lối. Những ước mơ đơn thành đó, con cũng mong mẹ chia sẻ với những người thân quen của mẹ nữa mẹ nhé.
Lời con muốn nói với bố mẹ lúc này là: “Con yêu bố mẹ nhiều lắm. Con tha thứ những lầm lỗi của mẹ và bố. Con chỉ xin bố mẹ hãy sống tốt, sống có niềm tin, để cuộc sống thêm ý nghĩa . Bố mẹ ơi, giá trị và ý nghĩa của cuộc sống không dừng lại ở hiện tại đâu, nhưng còn hướng đến tương lai, hướng đến Đấng Tạo Thành. Đấng ấy mới thật sự là Đấng làm chủ sự sống của chúng ta. Và chỉ có Đấng Tạo Hóa đó mới ban cho chúng ta niềm vui, sự bình an- hạnh phúc đích thực và Sự Sống Vĩnh Hằng”.
Bố mẹ kính yêu của con! Con chỉ tâm sự với bố mẹ đôi lời đơn sơ như thế. Khi nào có dịp con sẽ kể cho bố mẹ nhiều chuyện vui hơn. Con kính chúc bố mẹ luôn mạnh khỏe và bình an nhé. Giờ con đi chơi với các bạn đây. À hôm nay con có thêm gần 300.000 bạn mới, các bạn đến từ các vùng miền khác nhau trên khắp thế giới đó bố mẹ.
Con chào bố mẹ!
Chiều Ngọc Hồ, ngày 20/10/2013
Con yêu của bố mẹ!
Vô Danh
Nguon Xuân Bích Việt Nam

Hồng Phúc sưu tầm

TÂM TÌNH DÂNG THẦY CÔ

 


TÂM TÌNH DÂNG THẦY CÔ 
(Kính tặng quý Thầy Cô giáo nhân ngày 20/11/2021

)

 “Trọng Thầy mới được làm thầy “

Người xưa đã dạy, người nay ghi lòng
Tình Thầy Cô giáo thắm nồng
Chắt chiu ngày tháng vun trồng tuổi thơ

Thầy cô chắp cánh ước mơ
Cho trò bay tới bến bờ tương lai
Thầy như vầng nhật ban mai
Cô là vầng nguyệt đêm dài chiếu soi

Con thuyền bể học mãi trôi
Đến ngày cặp bến lòng thôi mong chờ
Tình Thầy, Cô sáng chẳng mờ
Trò luôn ghi khắc bao giờ dám quên.

Hồng Phúc  



Thứ Năm, 11 tháng 11, 2021

KỶ NIỆM 40 NĂM THÀNH LẬP TRƯỜNG PTTH BUÔN HỒ 1977-2017

 KỶ NIỆM 40 NĂM THÀNH LẬP TRƯỜNG PTTH BUÔN HỒ 1977-2017

Bốn mươi năm trở lại
Thầy xưa đã lưng còng
Trò nay đầu bạc trắng
Trao nhau tình thắm nồng.
Tri ân thầy dày công
Gieo hạt mầm trí thức
Trong thời kỳ cơ cực
Vẫn một lòng kiên trinh.
Vào đời bước đăng trình
Noi gương Người đi trước
Những nẻo đường xuôi ngược
Trò nhủ lòng quyết tâm.
Bốn mươi năm thăng trầm
Giữa dòng đời tất bật
Những gì được ,gì mất
Trường vững vàng đi lên.
Hôm nay đã xứng tên
Trường Phổ Thông Trung Học
Đã kết những viên ngọc
Rực sáng dâng cho đời.
Hôm nay chung kết lời
Nơi mái trường yêu dấu
Thầy trò ta phấn đấu
Góp xây đời tương lai.
Hồng Phúc





Thứ Ba, 9 tháng 11, 2021

CHÚA NHẬT BUỒN( 2)

 CHÚA NHẬT BUỒN( 2)

Sáng Chúa nhật trời mưa
Dòng người đi lưa thưa
Phố Buôn Hồ thanh vắng
Cà phê ôn chuyện xưa.
Memory ngày mưa..
Buồn hiu nói sao vừa
Nhâm nhi cà phê đắng
Bàn chuyện đời say sưa.
Thả hồn theo gió đưa
Cuốn trôi bao phiền muộn
Cho đời chút thơ mộng
Trao nhau tình yêu thương.
Góp chút tình quê hương
Gửi trao miền bão tố
Sẻ chia người xấu số
Mong vơi đi nỗi sầu.
Tương lai đi về đâu
Ta mãi hoài thao thức
Giữa cái hư cái thực
Xin nguyện khúc kinh cầu.
Nguyện Thiên Chúa nhiệm mầu
Thương ban cho người thế
Thoát dòng đời dâu bể
Chúa nhật buồn an nhiên.
Hồng Phúc

QUÊ HƯƠNG CHỐN YÊN BÌNH

 QUÊ HƯƠNG CHỐN YÊN BÌNH

Cây đu đủ vươn dài khoe hoa trắng
Ụ rơm tròn no bụng bò mùa đông
Dân quê tôi mưa nắng mãi vun trồng
Lúa chín vàng hương thơm lan bát ngát.
Thuở bé thơ ra đồng tôi hay hát
"Trên đồng lúa vàng ..Một bầy sơn ca"
Tuổi thơ giọng thanh thót vang vang xa
Ơi quê hương nơi chôn nhau cắt rốn.
Thuở yên bình tuổi bé con tìm trốn
Giờ xa rồi biết kiếm tìm nơi mô
Tôi lớn lên theo dòng đời cuộn xô
Xa xa mãi biết khi mô về bến.
Yêu quê hương ta khắc ghi tình mến
Nơi bờ đê,giếng nước với sân đình
Người dân tôi mộc mạc rất thâm tình
Ở nơi đâu tôi vẫn hoài thương nhớ.
Tây Nguyên chừ mưa u hoài thầm nhủ
Miền Trung quê hương bao ngày mưa lủ
Từ mọi miền góp chút tình sẻ chia
Mong người người vượt qua cơn khốn khổ.
Mong quê hương êm ấm cảnh thanh bình..
Hồng Phúc
Cảm Tác hình Phóng Viên Xuân Hòa Lê Thị


Thứ Hai, 8 tháng 11, 2021

 CHIỀU ĐÔNG

Một thoáng thu tàn vội chuyển đông
Trời se se lạnh khắp nương đồng
Hoàng hôn loan tím màu thương nhớ
Người ở phương trời có ngóng trông.
Nơi ấy chiều nay nắng có hồng
Có còn giá rét giao mùa không
Phố vui có nhớ ..Người xa nhỉ
Gửi chút nắng hồng thỏa ước mong.
Quỳ cúc rực vàng đón gió đông
Quyện hương gió núi thỏa phiêu bồng
Tây nguyên mây phủ chiều xao xuyến
Vẩn mãi u hoài ..Nỗi nhớ đông.
Hồng Phúc

Nỗ lực cả một đời, rốt cuộc là vì điều gì?

 Nỗ lực cả một đời, rốt cuộc là vì điều gì?

Câu hỏi rất hay, nhưng thực sự để hiểu được nó lại không phải là chuyện dễ dàng. Rất nhiều người khi sa cơ lỡ vận, tới phút cuối đời mới chợt hiểu ra mình sống vì điều gì. Câu hỏi cho vấn đề này, có lẽ rất nhiều người trong chúng ta đang truy tìm đáp án.
1. Vợ (chồng) có phải là của bạn không? Không phải!
Vợ chồng dù ăn cùng mâm, ở cùng nhà, tối ngủ chung giường, có thể đồng cam cộng khổ, vui buồn có nhau. Nhưng sau cùng cũng có lúc chia tay, có thể đồng sinh nhưng không thể đồng tử, trăm năm sống đến bạc đầu có nhau, tất cả cũng chỉ là mơ ước.
2. Con cái có phải là của bạn không? Không phải!
Bố mẹ và con cái tuy là có quan hệ huyết thống, nhưng đó cũng chỉ là mối quan hệ mang tính “đoàn thể”. Hiếu đạo, hy vọng, chăm sóc lẫn nhau v.v… những điều ấy tạo nên một gia đình vui vẻ. Nhưng sau cùng, khi bạn bước sang thế giới bên kia, con cái cũng chỉ có thể tiễn bạn đi chứ không có khả năng đưa bạn trở lại.
3. Tiền tài có phải là của bạn không? Không phải!
Bạn ra sức, nỗ lực kiếm tiền, sau rồi lại nghĩ cách tiêu đi. Cho dù tài khoản ngân hàng của bạn có bao nhiêu tiền, đó cũng chỉ là vật ngoài thân, sinh không đem đến tử không đem đi.
4. Nhà cửa, xe cộ có phải là của bạn không? Không phải!
Tuy bạn không ngừng nỗ lực để có được những thứ đó, nhưng khi bạn ra đi… tất cả trở về con số không.
Nhìn này, tôi có thể bắt lấy mặt trời bằng tay không! (Ảnh: Internet)
Vậy rốt cuộc điều gì mới là của bạn?
1. Thân thể
Chỉ có thân thể mới trước sau không rời xa bạn, nó đồng hành cùng bạn từ lúc bắt đầu cho tới lúc bạn vĩnh biệt thế gian; chỉ có thân thể mới có thể bảo hộ cho bạn, làm tất cả vì bạn, mãi đến khi sức cùng lực tận.
Nếu thân thể của bạn càng khỏe mạnh, nó giúp bạn đi càng xa, khám phá càng nhiều chân trời mới.
Nếu như thân thể không còn, sinh mệnh của bạn cũng sẽ hết, vì vậy, bạn cần phải trân trọng nó. Đây là thứ duy nhất thuộc về bạn, là báu vật vô giá. Vậy hãy yêu thương nó, bảo vệ nó, thỏa mãn nhu cầu của nó bằng cách rèn luyện, nghỉ ngơi, dinh dưỡng, phòng bệnh, chữa bệnh, tâm lý… dù một chút cũng không được lơ là.
2. Sức khỏe
Thân thể khỏe mạnh thì cuộc sống của bạn mới có chất lượng, sinh mệnh mới được kéo dài.
Không có một cơ thể khỏe mạnh, đồng nghĩa với không có gì cả.
Cho nên chúng ta sống được một ngày, cũng là một ngày phúc phận, cần phải trân quý chính mình.
3. Tinh thần
Sai lầm lớn nhất của đời người là đánh đổi sức khỏe để lấy vật ngoài thân.
Bi ai lớn nhất của đời người là dùng hạnh phúc để đổi lấy phiền não.
Lãng phí lớn nhất của đời người là dùng thời gian để giải quyết những phiền phức do chính mình tạo ra.
Và tất cả những điều này đều xuất phát từ ý nghĩ và tinh thần của bạn. Bởi vậy, trên thế gian không có gì quý hơn một sức khỏe dồi dào và một tinh thần mạnh mẽ. Bảo vệ chúng cũng chính là bảo vệ chính mình, hãy trân quý những gì bạn đang có.
Bình yên khi thiền định. (Ảnh: Internet)
Thời kỳ mới, con người có tiêu chuẩn mới.
1. Người thông minh: Sống vui sống khỏe, sống trẻ sống cởi mở, sống yêu đời.
2. Người ngốc nghếch: Sống gấp, sống giận, sống buồn tẻ, sống lo âu.
3. Người lạc quan: Yêu thể dục, yêu thể thao, yêu vận động.
4. Người vui vẻ: Hay cười, hay nói, hay hát ca.
Chúng ta không có thân thể, sức khỏe, tinh thần… mọi thứ sẽ là con số không.
Posted by: lpk 116
Hồng Phúc sưu tầm .

HÌNH BÁC NĂM VÀ GĐ TẠI MỸ 07/11/2021( M KT NGUYEN)

 







Thứ Sáu, 5 tháng 11, 2021

VIẾT VỀ NGƯỜI THẦY YÊU THƯƠNG.THẦY NGUYỄN THANH BÌNH

 

VIẾT VỀ NGƯỜI THẦY YÊU THƯƠNG.THẦY NGUYỄN THANH BÌNH
Thầy kính yêu !
Em nhận được tin Thầy đã từ tạ trần thế về với cõi vĩnh hằng tim em thổn thức nhói đau.. Những năm đầu mới giải phóng quê hương còn nghèo khổ,thiếu thốn tứ bề,em và các bạn cùng lớp rất may mắn được Thầy chủ nhiệm,tình yêu thầy đã tận tâm trong công tác giáo dục học trò trong thời kỳ bao cấp,thầy đã chắt chiu những gì có thể về tài liệu học tập ,kiến thức của Thầy dành cho tất cả học trò,đặc biệt là học trò lớp Thầy Chủ Nhiệm.
Em nhớ thời buổi đó sách rất quý nhưng Thầy sẵng sàng cho các em mượn để đọc bổ sung kiến thức..Nơi nhà Thầy có một tủ sách nhỏ,thầy bảo các em cứ tự giác cần sách gì cứ ghi vào sổ mượn và đọc xong trả lại cho Thầy là được.Em là một học trò may mắn lúc đó được đọc rất nhiều sách quý của Thầy để có thu thập nhiều kiến thức trong cuộc sống..
Khi học trò có lỗi Thầy rất ôn tồn bao dung..Ngày ấy tôi và hai bạn có môt khuyết điểm của thời trẻ con ba đứa bạn( Nguyễn Tới - Phạm Văn Phú- Thái Xuân Mùa ( Bạn Mùa nay không còn nữa) Thầy la rầy 3 học trò và hướng dẫn cho biết những lỗi lầm và tha thứ,kỷ niệm nhớ mãi và thầm tri ân thầy.Bây giờ khi về tuổi xế chiều mới cảm nhận được những tinh nghịch ngây thơ của tuổi học trò" Nhất quỹ,nhì ma,thứ ba học trò "
Em nhớ thời buổi khó khăn Thầy đã tranh thủ hằng đêm để may thêm để cải thiện đời sống và Thầy đã thành công trên con đường kinh doanh.Cuộc sống thăng trầm Thầy tôi đã trải qua biết bao gian khổ và những giây phút cuối đời bệnh tật đã làm hao sức lực của Thầy,hôm gần đây vào thăm Thầy,Thầy trò tâm sự rất cảm động,Thầy vẫn vui đón nhận..Giờ đây Thầy đã về cõi Vĩnh Hằng giã từ bể khổ trần gian, hình ảnh Thầy kính yêu vẫn ẩn hiện lên tâm trí em,em vẫn nhớ những hình ảnh yêu thương ngày nào mà Thầy đã dành cho học trò..
Vĩnh biệt Thầy kính yêu,em nguyện xin ơn trên cho Hương Linh Thầy được siêu thoát nơi Cõi Vĩnh Hằng và ở nơi ấy xin Thầy cũng nguyện cầu cho chúng em là những người còn ở lại sống thật tốt và đi hêt đường trần gian vẹn toàn.
VĨNH BIỆT THẦY
Đêm qua Thầy kính yêu
Đã tạ từ trần thế
Vĩnh biệt đời dâu bể
Về cõi Trời thênh thang.
Nghe tin lòng mênh mang
Ánh mặt trời đã tắt
Giọt sầu vương lên mắt
Khóc tiễn Thầy,Thầy ơi .
Tri ân Thầy một đời
Vì học sinh yêu dấu
Học trò xưa đã thấu
Những nỗi lòng Thầy yêu.
Thầy dạy bao nhiêu điều
Lòng bao dung tha thứ
Khắc sâu vào con chữ
Tựa ánh soi quang thiều.
Đông về gió liêu xiêu
Se se lòng buốt giá
Cuối đường đời vất vả
Cơn đau dài Thầy ơi !
Kính chúc Thầy thảnh thơi
Từ kiếp người phiêu bạt
Phiêu du miền Cực lạc
Nghỉ giấc lành thiên thu.
Hồng Phúc

Thứ Tư, 3 tháng 11, 2021

MÂY TRẮNG ĐƠN CÔI

 MÂY TRẮNG ĐƠN CÔI

Thuở ấy vầng mây trắng
Phiêu du lạc trời Tây
Anh là gió nơi nầy
Kết tình mây và gió.
Lời yêu thương chưa ngỏ
Ngại ngăn cách trùng dương
Cung đàn lỗi cung tương
Đường tình chia hai lối.
Cách biệt từ ấy rồi
Em một đời đơn côi
Mây giờ đây không gió
Lặng yên một mình thôi.
Bóng chiều đã lên ngôi
Ngồi ôn lại kỉ niệm
Yêu thương giờ tắt lịm
Hoàng hôn luyến nắng chiều.
Hồng Phúc
( Hồng Phúc viết kính tặngchị KV người trong cuộc nhớ lại chuyện tình nơi trời Tây)

Thứ Ba, 2 tháng 11, 2021

BUỔI SÁNG BÌNH AN

 

BUỔI SÁNG BÌNH AN
Người gửi tặng tôi cánh Buồm no gió
Mặt biển phẳng lặng rực ánh mặt trời
Hải âu tung cánh bên nhau không rời
Bình an tâm hồn,niềm tin cuộc sống.
"Buổi sáng bình an" thoải mái phiêu bồng..

Hồng Phúc
(Cảm tác hình Bác Hòa tặng )

THÊM MỘT CHÚT DUYÊN

 THÊM MỘT CHÚT DUYÊN

Trâu ta "Thêm một chút duyên"
Bụng tròn no cỏ mắt hiền dễ thương
Lặng thầm trong cõi vô thường
Giúp người không quản dầm sương rét gào.
Miệt mài mưa nắng chẳng xao
Ngày mùa lúa chín gửi trao tặng người
Phận mình ngọn cỏ rạ rơm
Trung thành phục vụ thảo thơm với đời.
Hồng Phúc
( Cảm tác hình " Thêm Một Chút Duyên "Thầy Hoàng Dục chụp ngày 02/11/2021 tại Đà Nẳng)

Thứ Hai, 1 tháng 11, 2021

THIÊN THƯ

 THIÊN THƯ 
https://www.facebook.com/thienthu.trinh.944









TÂM TÌNH THÁNG 11.

 TÂM TÌNH THÁNG 11.

Mỗi năm đến tháng 11 Giáo Hội Công Giáo dành riêng 1 tháng để nhớ đến Các Đẳng Linh Hồn,kính nhớ Ông Bà Tổ Tiên. Nguyện xin Thiên Chúa giàu lòng xót thương ban cho Ông Bà Tổ Tiên cùng các Đẳng Linh Hồn được về hưởng Tôn Nhan Chúa trên nước Thiên Đàng.
LỄ CẦU CHO CÁC ĐẲNG LINH HỒN.
Mồng hai tháng mười một
Lễ các Đẳng Linh Hồn
Bầu trời mưa mênh mông
Như khóc thầm thương nhớ.
Mưa tuôn như nhắc nhở
Đoàn Chiên thầm nguyện xin
Chúa khoan dung thương tình
Thứ tha mọi lỗi tôi.
Phận con người yếu đuối
Biết bao lần vấp phạm
Trong dòng đời cõi tạm
Trái tim Ngài quặn đau.
Lời kinh từ vực sâu
Con tha thiết nguyện cầu
Chúa ơi xin thương xót
Ban tình thương nhiệm mầu.
Xóa tan mọi nỗi đau
Hồn thiêng từ muôn lối
Thanh luyện bao lỗi tội
Về với Cha nhân lành.
Con cảm tạ chân thành
Tri ân tình yêu Chúa
Từ muôn đời muôn thủa
Yêu nhân trần bao la.
Hồng Phúc

CHIẾC VALI HÀNH LÝ CUỐI ĐỜI

 CHIẾC VALI HÀNH LÝ CUỐI ĐỜI

Một người kia biết mình sắp từ giã cõi thế, ông mơ thấy Thượng Đế đến gần, trong tay Ngài cầm một chiếc vali.
- Thượng Đế bảo: “Nầy con, đã đến lúc đi theo Ta rồi”.
- Ngạc nhiên, người ấy trả lời: “Bây giờ sao ? Mau quá vậy ? Con có bao nhiêu là dự định…”
- “Rất tiếc nhưng đã đến giờ đi rồi”.
- Người ấy hỏi: “Ngài có gì trong chiếc vali kia vậy ?”
- Thượng Đế trả lời: “Tất cả những gì thuộc về con”.
- “Ồ, những gì thuộc về con sao ? Ý Ngài muốn nói những đồ đạc, áo xống, tiền bạc của con ư ?”
- Thượng Đế trả lời: “Những cái đó đã không phải của con; chúng thuộc về trần gian”.
- Người ấy lại hỏi: “Có phải nó là ký ức của con không ?”
- Thượng Đế trả lời: “Ký ức đã không bao giờ thuộc về con; chúng thuộc vào thời gian”.
- “Vậy có phải là những tài năng của con ?”…
- “Tài năng đã không bao giờ là của con; chúng tuỳ thuộc vào những tình huống con gặp trong đời con phải giải quyết”.
- “Phải chăng là bạn bè và gia đình của con ?”…
- “Rất tiếc, họ đã không bao giờ là của con, họ thuộc về con đường mà con đã đi qua”.
- “Hay đó là thân xác con ?”…
- “Thân xác đã không bao giờ là của con, nó thuộc về cát bụi”.
- “Vậy đó là linh hồn của con chăng ?”…
- “Không đâu, linh hồn của con thuộc về Ta là Đấng đã tạo dựng nên con”.
Đầy hoang mang sợ hãi, ngươi ấy nhận chiếc vali từ tay Thượng Đế và mở nó ra, ông chỉ thấy nó trống trơn. Một giọt nước mắt lăn dài trên má, người ấy thốt lên: “Trời ơi, vậy là cuối cùng con đã chẳng có gì cả sao ?”…
- Thượng Đế trả lời: “Không đâu, con đã có được nhiều lắm chứ, nhưng nó không thể nhìn thấy được bằng mắt thường, nó chính là tấm lòng vị tha của con. Mỗi khi con nói một lời tử tế, mỗi khi con làm một điều dễ thương, mỗi khi con nghẹn ngào trước một mảnh đời khốn khổ, Ta đều cất giữ tất cả vào làm hành lý cho con mang theo về cùng Ta…”
(nguồn: EPHATA sưu tầm và biên tập)
Hồng Phúc Siêu tầm từ Thầy Trần Bá.

TRI ÂN NGƯỜI RA ĐI

 

Tháng 11 tháng cầu cho các Linh Hồn em gửi đến chị và gđ ..
TRI ÂN NGƯỜI RA ĐI
( Xin cầu cho Linh Hồn Rosa Phạm Thị Hồng )
TRI ÂN NGƯỜI RA ĐI
Người đi để lại tiếng chuông
Còn vang vọng mãi hoàng hôn quê nhà.
Bình minh thánh thót ngân nga
Gọi người tỉnh giấc ngợi ca Chúa Trời.
Nói gì với chị ..Chị ơi!
Cộng đoàn Giáo Xứ một đời tri ân.
Chị về với Chúa từ nhân
Xin Ngài trọng thưởng thánh ân thiên đường.
Mỗi lần chuông đỗ vấn vương
Bao người ở lại luyến thương nhớ Người .
" Đóa Hồng " rụng xuống chiều rơi
Trở về nguồn cội đời đời hiển vinh.

Hồng Phúc ( Viết để tri ân chị Rosa Phạm Thị Hồng và gia đình
đã hiến tặng cho Giáo Xứ Buôn Hô 3 quả chuông ..Nay chị đã
được Chúa gọi về .Xin Ngài trọng thưởng cho chị phúc thiên đường )