MÂY TRẮNG ĐƠN CÔI
Thuở ấy vầng mây trắng
Phiêu du lạc trời Tây
Anh là gió nơi nầy
Kết tình mây và gió.
Lời yêu thương chưa ngỏ
Ngại ngăn cách trùng dương
Cung đàn lỗi cung tương
Đường tình chia hai lối.
Cách biệt từ ấy rồi
Em một đời đơn côi
Mây giờ đây không gió
Lặng yên một mình thôi.
Bóng chiều đã lên ngôi
Ngồi ôn lại kỉ niệm
Yêu thương giờ tắt lịm
Hoàng hôn luyến nắng chiều.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét