Thứ Bảy, 30 tháng 10, 2021

NGÀY MỚI RA KHƠI

 NGÀY MỚI RA KHƠI

Ánh bình minh ló rạng
Một ngày mới bắt đầu
Xoá bao nỗi u sầu
Vừa đi qua cơn bão.
Đôi mắt hiền ông lão
Vội ghi ánh bình minh
Vui đón cảnh thanh bình
Chờ ra khơi buông lưới.
Hồng Phúc
Cảm tác hình Thầy Hoàng Dục
NGÀY MỚI RA KHƠI
(Ảnh chụp sáng 29-10-2020)
30-10-2020 — ở Đà Nẵng.
Hoàng Dục
Bình Minh Sau Cơn Bão.
Có thể là hình ảnh về bầu trời và thiên nhiên
Đoàn Thị Tuyết, Dương Diên Hồng và 22 người khác
7 bình luận
Thích
Bình luận
Chia sẻ

HỘI AN MÙA NƯỚC LỚN..

HỘI AN MÙA NƯỚC LỚN..
Phố cổ ngày chớm đông
Mưa nước lũ ngập đồng
Du thuyền đi khắp chốn
Trải nỗi buồn mênh mông.
Hồng Phúc
Cảm tác hình của Thầy Hoàng Dục
Hình đẹp thật nhưng vẫn len vào hồn một nỗi buồn mênh mang khi mùa lũ năm nào cũng gây bao thiệt hại cho miền Trung quê tôi.

BỮA SÁNG THANH BÌNH

 BỮA SÁNG THANH BÌNH

Bữa sáng đón bình minh
Nắng ấm thật hữu tình
Hai ta bụng no cỏ
Đón ngày mới thanh bình.
Hồng Phúc
Thầy chụp hình đẹp quá..Em cảm tác mấy vần..Kính chúc Thầy Cô và các em cuối tuần bình yên
( Hình chụp của Thầy Giáo Hoàng Dục ngày 30/10/2021)

Thứ Sáu, 29 tháng 10, 2021

NÊN ĐỌC!

 NÊN ĐỌC! Lê Nguyệt siêu tầm. Ông chủ giàu có thấy nhân viên lái xe của mình đã làm việc chăm chỉ trong nhiều năm. Vì muốn người lái xe này vẫn có một cuộc sống ổn định khi về hưu, nên ông chủ này đã đưa cho người lái xe tấm séc trị giá 1 tỷ đồng.

Không ngờ lái xe này đã trả lời, “Không cần đâu ạ, trong tay tôi cũng đã có hơn chục tỷ đồng rồi”. Ông chủ giật mình hỏi: “Anh làm lái xe, lương của anh chỉ có 5 triệu đồng một tháng, làm sao lại tích cóp được nhiều tiền như vậy?”
Lái xe trả lời: “Trong suốt quá trình lái xe, khi ông ngồi ở đằng sau gọi điện và nói là sẽ mua đất ở đâu, tôi cũng mua một ít, ông nói mua cổ phiếu nào, tôi cũng mua một ít, hiện nay ước tính tôi cũng đã có hơn 10 tỷ đồng rồi.”
Qua câu chuyện ngắn này chúng ta có thể thấy khi chúng ta đi cùng triệu phú chúng ta có thể kiếm tiền triệu, đi cùng tỷ phú chúng ta có thể kiếm tiền tỷ.
Một cây rơm rạ hoàn toàn không đáng giá một xu, nhưng nếu như nó được dùng để buộc một mớ rau cải thì nó sẽ có giá của một mớ rau cải. Nếu như nó được dùng để buộc cua biển, thì nó lại có giá đắt đỏ ngang với cua biển.
Nếu như chúng ta ở cùng với những người có lối sống tích cực thì chúng ta cũng suy nghĩ tích cực, nhưng nếu chúng ta sống cùng người tiêu cực, thì chúng ta sẽ suốt ngày than trách số phận hẩm hiu.
Có người nói rằng, cuộc đời của mỗi con người có 3 thứ may mắn nhất: Khi đi học gặp phải thầy giáo tốt, khi đi làm gặp phải tiền bối tốt, khi lập gia đình gặp phải người bạn đời tốt.
Đôi khi chỉ cần một nụ cười, hay một câu nói cũng đủ để tạo ra sự khác biệt cho cuộc sống của chúng ta, và khiến nó trở nên ý nghĩa hơn.
Điều bất hạnh nhất của chúng ta là sống với những người có lối nghĩ tiêu cực, không có kiến thức sâu rộng và cái nhìn toàn diện, điều này sẽ khiến cho cuộc sống của ta trở nên nhạt nhẽo và vô vị.
Có câu nói rất hay rằng, “Bạn là ai không quan trọng, mà quan trọng là bạn ở cùng với ai!”
Bạn ở chung với người như thế nào, thì bạn sẽ như thế đó
Ở cùng với người chăm chỉ, bạn sẽ không lười biếng. Ở cùng với người tích cực, bạn sẽ không chán nản.
Đồng hành cùng người có trí tuệ, bạn sẽ không giống như bình thường. Làm bạn với cao nhân, bạn có thể leo đến nơi cao.
Nguồn: st



Thứ Năm, 28 tháng 10, 2021

TÌM LẠI LỐI XƯA

 TÌM LẠI LỐI XƯA

Người hởi có về lại lối xưa
Nhặt dùm ta cánh phượng đung đưa
Thuở ấy có còn ghi dấu cũ
Sân trường đọng lại những ngày mưa .
***
Bao tháng năm rồi xa cố hương
Lênh đênh trên khắp mọi con đường
Chiều nay chợt đến tràn nhung nhớ
Tìm lại đâu rồi bóng dáng thương .
***
Không có người chiều nay phố vắng
Nắng hoen buồn gió lặng hàng cây
Mây quên bay, bến mờ sương khói
Biết gửi cho ai..nỗi nhớ đầy .
Hồng Phúc
( Viết tặng người trong cuộc)

CÀ PHÊ MẶN

 CÀ PHÊ MẶN

Anh gặp cô ở một bữa tiệc, cô rất nổi bật, nhiều chàng trai săn đón cô.Trong khi anh thật bình thường, không ai thèm để ý đến anh. Vào cuối buổi tiệc, anh mời cô đi uống cà phê với anh. Cô ngạc nhiên lắm nhưng vì anh rất lịch sự nên cô đồng ý. Họ ngồi trong một tiệm cà phê thật xinh xắn. Anh quá bối rối nên chẳng nói được gì. Cô cảm thấy không thoải mái, cô nghĩ thầm "Trời ơi, cho tôi về nhà đi".
Đột nhiên, anh hỏi người phục vụ "Cho tôi xin chút muối. Tôi muốn thêm muối vào ly cà phê của mình". Mọi người nhìn anh, thật là kỳ lạ. Mặt anh đỏ lên, nhưng anh vẫn cho muối vào ly cà phê rồi uống. Cô tò mò hỏi anh "Sao anh lại có sở thích này?". Anh đáp "Khi còn bé tôi sống gần biển. Tôi thích chơi trên biển, tôi có thể cảm nhận được hương vị của biển, mặn mà và sâu lắng, giống như vị của cà phê mặn. Giờ đây, cứ mội lần uống cà phê mặn là tôi lại nhớ đến tuổi thơ của mình, nhớ đến quê tôi. Tôi nhớ quê tôi lắm. Tôi nhớ cha mẹ tôi đang sống ở quê". Và những dòng lệ cứ tuôn trào từ mắt anh khi anh nói . Cô thực sự cảm động. Đó là cảm xúc thật của anh, từ đáy lòng anh. Một người đàn ông có thể thốt ra miệng về việc nhớ nhà của mình chắc chắn là một người yêu gia đình, biết chăm sóc gia đình và có trách nhiệm với gia đình. Rồi cô bắt đầu nói chuyện, nói về làng quê xa xôi của mình, về tuổi thơ, về gia đình của cô. Họ đã có một buổi nói chuyện thật thú vị, mở đầu ngọt ngào cho câu chuyện về họ. Họ tiếp tục hẹn hò. Cô thấy anh là người đàn ông có tất cả những đức tính mà cô mong muốn: anh có lòng bao dung, tử tế, ấm áp, cẩn thận...
Anh là một người tốt mà cô đã suýt bỏ qua. Nhờ ly cà phê mặn của anh. Rồi câu chuyện giống như những câu chuyện tình đẹp khác: công chúa lấy hoàng tử, họ sống một cuộc đời hạnh phúc... Và, cứ mỗi lần cô pha cà phê cho anh, cô cho vào đó một chút muối, bởi cô biết đó là cách mà anh thích.
40 năm sau anh qua đời, để lại cho cô một bức thư. Thư viết: "Em thương yêu nhất của anh. Xin hãy tha thứ cho anh, tha thứ cho anh vì một lời nói dối. Đây là lời nói dối duy nhất mà anh đã nói với em - cà phê mặn. Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta hẹn hò nhau không? Lúc đó anh quá bối rối, thật ra anh muốn xin thêm một ít đường, nhưng lại nói là muối.
Thật khó mà thay đổi nên anh tiếp tục. Anh không bao giờ nghĩ rằng điều đó là sự khởi đầu cho sự liên lạc của chúng ta. Đã nhiều lần trong đời, anh cố nói sự thật cho em nghe, nhưng anh sợ phải làm điều đó, bởi anh đã hứa sẽ không bao giờ dối em. Giờ anh đang hấp hối, anh không còn sợ gì nữa nên anh nói với em sự thật: anh không thích cà phê mặn, cái vị của nó thật là ghê. Nhưng anh đã uống cà phê mặn suốt cả cuộc đời mình từ khi anh biết em, anh không bao giờ hối tiếc về những gì anh đã làm cho em. Có em bên đời là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời anh. Nếu anh còn có thể sống thêm lần nữa, anh vẫn muốn biết em và có em trong cả cuộc đời mình, dù cho anh phải uống cà phê mặn nữa". Nước mắt cô ướt nhòe lá thư. Một ngày nọ , có người hỏi cô "Cà phê mặn thế nào?". Cô đáp "Ngọt ngào lắm".
Đôi khi chúng ta nghĩ mình hiểu rõ về một người hơn bất kỳ ai...nhưng sự thật lại không phải thế. Vì vậy, hãy yêu thương nhiều hơn và bớt ghét bỏ, bởi đôi khi vị mặn lại ngon hơn vị ngọt.
Hồng Phúc sưu tầm

Thứ Tư, 27 tháng 10, 2021

ĐÔNG VỀ ( VIẾT NHỚ VỀ NỘI ) Hoàng Nhân

 Đông về

Hồi Nội còn sống, cứ đến mùa này, trời quê tôi buổi tối và sáng lại lạnh nhiều, Nội lại lôi tấm chăn dày cộm quấn trong túi nilon cất kĩ suốt những tháng trước ra để đắp. Những hôm thức khuya, ngang phòng Nội xuống bếp, thỉnh thoảng tôi lại nghe Nội thở dài ra tiếng. Ngày đó, tôi không để ý rằng trời lạnh, Nội khó ngủ vì lạnh và đau nhức thế nào. Mãi cho đến những ngày tháng sau này, khi học trường Y, khi làm ngành Y, tôi lại thấy mình thật không tốt. Những năm tháng quý giá đó khi đã vụt xa rồi thì tôi mới biết cách để quan tâm và chăm sóc một người lớn tuổi là như thế nào. Giờ này, mọi thứ chỉ là một niềm tiếc nuối.
Ngày đó, trời sáng sớm sương lạnh ngắt, vẫn đúng 4 giờ sáng, Nội lui cui dậy mang bộ áo dài sờn cũ, quấn khăn trên đầu rồi chống gậy đến nhà thờ xem Lễ. Với Nội, niềm khao khát được cầu nguyện và xem Lễ là niềm vui mà cả đời chưa bao giờ chán. Ngày giáo xứ tôi quyên tiền để thành lập đội kèn, Nội vui lắm, về khoe Nội đóng góp hết mình, sau này ngày Nội mất sẽ có dàn kèn tiễn đưa rồi. Niềm vui của Nội luôn gói gọn trong những điều thật đơn sơ như thế.
Mỗi sáng đi học, dù ba đã cho tôi tiền ăn sáng mỗi tuần nhưng Nội luôn đợi trước cửa nhà, nhìn qua nhìn lại rồi dúi cho tôi những tờ tiền gấp gọn rồi ôm hôn tôi dặn dò:
- Cầm tiền ăn sáng hay mua gì mua nghen con!
Từ bé, Nội đã dành cho tôi những thứ hơn anh chị tôi. Từ những món đồ chơi đắt đỏ mà bạn của ba từ Sài Gòn mang lên. Hay từ những đồ ăn thức uống mà Nội thấy đặc biệt hiếm có. Tất cả đều dành cho tôi.
Hồi còn học cấp 2, Nội còn khoẻ, ba và mẹ tôi bận công việc. Nội dắt tôi đi chợ, chỉ từng cách một lựa thức ăn thế nào. Nội bày tôi kho cá, kho thịt kiểu người quê mình (Quảng Ngãi) ngon không tả được. Đến giờ, đã là hơn 15 năm, tôi không còn được nếm mùi vị thịt kho sắn mà Nội nấu nữa nhưng mùi thơm vẫn còn nhớ mãi không quên.
Nội thích ăn mì gói, thích đến nỗi chỉ cần ai đó tặng cho mì gói thì còn quý hơn cả tiền. Nội kể, ngày xưa làm gì có mì mà ăn, nên với Nội nó là thứ mỹ vị rồi. Mùa bơ, Nội lui cui nhặt những trái chín rụng để dành, ngày đó tôi khó chịu lắm vì Nội cứ nhớ nhầm dép trong nhà thành đi ngoài rồi làm nhà dơ hết phải lau lại. Vậy mà bây giờ ngồi nhớ Nội, thật mình quá bất hiếu, với Nội tôi lại không đủ hiểu để trân trọng những khoảnh khắc đó.
Nội tôi, người phụ nữ miền Trung chính hiệu, gắt gao với con dâu và nhiều khi tôi không hiểu được tại sao Nội lại “ghét” mẹ. Mãi đến sau này tôi mới hiểu, người xứ quê tôi lúc xưa rất sợ con dâu không kính nể mẹ chồng nên thường ra dáng nghiêm nghị rồi bắt bẻ để giữ cái lễ nghĩa như vậy. Cuối đời, Nội nhìn mẹ tôi khóc, mẹ tôi vốn đơn sơ, miệng thì hay nói nhưng lòng luôn thật tốt đẹp. Vậy rồi mọi ký ức buồn lại vụt đi…
Tôi vẫn còn nhớ những ngày hè, Nội vừa ngồi quạt vừa hát những câu hát xa xưa mà có lẽ đến giờ sẽ không bao giờ tôi được nghe lại nữa. Và cũng đã quá lâu rồi không còn được dằm trầu, không dắt Nội đi Lễ, không còn được thấy nụ cười và cái ôm mỗi khi ở xa về.
Nội, một ngày đó lại đột nhiên trở thành ký ức của tôi như người bà và người anh tôi thương hết mực.
Ngày Nội mất, ba không nói nên lời, nghẹn ngào tự trách mình bất hiếu. Nhưng với tôi, không biết sau này, tôi có đủ bản lĩnh để chăm lo cho ba mẹ như ba mẹ đã chăm Nội hay không nữa.
Ngày Nội mất, Thánh Lễ đặc biệt chưa từng có trong Giáo xứ tôi. Cha xứ nói về công lao và đóng góp to lớn của Nội. Có lẽ cả đời Nội tôi, chưa bao giờ Nội nghĩ sẽ có một Thánh Lễ đặc biệt như vậy. Nội còn mua sẵn một chỗ để sau này cải táng thì có thể về Nhà chờ Phục Sinh của Giáo xứ cho gần con cháu hơn. Người lớn tuổi, thường tính xa. Nội tôi đã chuẩn bị được những phần tốt nhất như vậy.
Ngày Nội mất, tôi khóc như một đứa nhỏ xa Nội. Khóc đến nỗi về đến nhà, không còn nước mắt nữa rồi. Nội như chìm vào một giấc ngủ sâu. Không cười và không hôn tôi khi thấy tôi về nữa. Một cuộc đời lam lũ, chạy khắp xứ rồi cũng khép lại…
Những ngày đầu Đông, Sài Gòn cũng thỉnh thoảng se lạnh. Tôi lại nhớ Nội. Nhớ buổi đêm Nội trở mình vì cái lạnh buốt của quê tôi. Nhớ nụ cười nhăn nheo và bàn tay sương gió của Nội. Nhớ Nội, nhớ từng đoạn ký ức thật đẹp đã có Nội để về…
“Thời gian trôi qua những đứa bé lớn lên nhưng ai ngăn mái tóc phai màu, ốm đau rồi đi mãi.
Phải chăng ai yêu thương bên ta một thời cũng sẽ sang bên kia bầu trời, giờ tìm nơi đâu?!…”
Nội ơi! Trời lạnh rồi…😔
Có thể là hình ảnh về bầu trời và chạng vạng
Cường Nguyễn, Chưởng Phạm và 6 người khác
1 bình luận
Thích
Bình luận
Chia sẻ