Đông về
Hồi Nội còn sống, cứ đến mùa này, trời quê tôi buổi tối và sáng lại lạnh nhiều, Nội lại lôi tấm chăn dày cộm quấn trong túi nilon cất kĩ suốt những tháng trước ra để đắp. Những hôm thức khuya, ngang phòng Nội xuống bếp, thỉnh thoảng tôi lại nghe Nội thở dài ra tiếng. Ngày đó, tôi không để ý rằng trời lạnh, Nội khó ngủ vì lạnh và đau nhức thế nào. Mãi cho đến những ngày tháng sau này, khi học trường Y, khi làm ngành Y, tôi lại thấy mình thật không tốt. Những năm tháng quý giá đó khi đã vụt xa rồi thì tôi mới biết cách để quan tâm và chăm sóc một người lớn tuổi là như thế nào. Giờ này, mọi thứ chỉ là một niềm tiếc nuối.
Ngày đó, trời sáng sớm sương lạnh ngắt, vẫn đúng 4 giờ sáng, Nội lui cui dậy mang bộ áo dài sờn cũ, quấn khăn trên đầu rồi chống gậy đến nhà thờ xem Lễ. Với Nội, niềm khao khát được cầu nguyện và xem Lễ là niềm vui mà cả đời chưa bao giờ chán. Ngày giáo xứ tôi quyên tiền để thành lập đội kèn, Nội vui lắm, về khoe Nội đóng góp hết mình, sau này ngày Nội mất sẽ có dàn kèn tiễn đưa rồi. Niềm vui của Nội luôn gói gọn trong những điều thật đơn sơ như thế.
Mỗi sáng đi học, dù ba đã cho tôi tiền ăn sáng mỗi tuần nhưng Nội luôn đợi trước cửa nhà, nhìn qua nhìn lại rồi dúi cho tôi những tờ tiền gấp gọn rồi ôm hôn tôi dặn dò:
- Cầm tiền ăn sáng hay mua gì mua nghen con!
Từ bé, Nội đã dành cho tôi những thứ hơn anh chị tôi. Từ những món đồ chơi đắt đỏ mà bạn của ba từ Sài Gòn mang lên. Hay từ những đồ ăn thức uống mà Nội thấy đặc biệt hiếm có. Tất cả đều dành cho tôi.
Hồi còn học cấp 2, Nội còn khoẻ, ba và mẹ tôi bận công việc. Nội dắt tôi đi chợ, chỉ từng cách một lựa thức ăn thế nào. Nội bày tôi kho cá, kho thịt kiểu người quê mình (Quảng Ngãi) ngon không tả được. Đến giờ, đã là hơn 15 năm, tôi không còn được nếm mùi vị thịt kho sắn mà Nội nấu nữa nhưng mùi thơm vẫn còn nhớ mãi không quên.
Nội thích ăn mì gói, thích đến nỗi chỉ cần ai đó tặng cho mì gói thì còn quý hơn cả tiền. Nội kể, ngày xưa làm gì có mì mà ăn, nên với Nội nó là thứ mỹ vị rồi. Mùa bơ, Nội lui cui nhặt những trái chín rụng để dành, ngày đó tôi khó chịu lắm vì Nội cứ nhớ nhầm dép trong nhà thành đi ngoài rồi làm nhà dơ hết phải lau lại. Vậy mà bây giờ ngồi nhớ Nội, thật mình quá bất hiếu, với Nội tôi lại không đủ hiểu để trân trọng những khoảnh khắc đó.
Nội tôi, người phụ nữ miền Trung chính hiệu, gắt gao với con dâu và nhiều khi tôi không hiểu được tại sao Nội lại “ghét” mẹ. Mãi đến sau này tôi mới hiểu, người xứ quê tôi lúc xưa rất sợ con dâu không kính nể mẹ chồng nên thường ra dáng nghiêm nghị rồi bắt bẻ để giữ cái lễ nghĩa như vậy. Cuối đời, Nội nhìn mẹ tôi khóc, mẹ tôi vốn đơn sơ, miệng thì hay nói nhưng lòng luôn thật tốt đẹp. Vậy rồi mọi ký ức buồn lại vụt đi…
Tôi vẫn còn nhớ những ngày hè, Nội vừa ngồi quạt vừa hát những câu hát xa xưa mà có lẽ đến giờ sẽ không bao giờ tôi được nghe lại nữa. Và cũng đã quá lâu rồi không còn được dằm trầu, không dắt Nội đi Lễ, không còn được thấy nụ cười và cái ôm mỗi khi ở xa về.
Nội, một ngày đó lại đột nhiên trở thành ký ức của tôi như người bà và người anh tôi thương hết mực.
Ngày Nội mất, ba không nói nên lời, nghẹn ngào tự trách mình bất hiếu. Nhưng với tôi, không biết sau này, tôi có đủ bản lĩnh để chăm lo cho ba mẹ như ba mẹ đã chăm Nội hay không nữa.
Ngày Nội mất, Thánh Lễ đặc biệt chưa từng có trong Giáo xứ tôi. Cha xứ nói về công lao và đóng góp to lớn của Nội. Có lẽ cả đời Nội tôi, chưa bao giờ Nội nghĩ sẽ có một Thánh Lễ đặc biệt như vậy. Nội còn mua sẵn một chỗ để sau này cải táng thì có thể về Nhà chờ Phục Sinh của Giáo xứ cho gần con cháu hơn. Người lớn tuổi, thường tính xa. Nội tôi đã chuẩn bị được những phần tốt nhất như vậy.
Ngày Nội mất, tôi khóc như một đứa nhỏ xa Nội. Khóc đến nỗi về đến nhà, không còn nước mắt nữa rồi. Nội như chìm vào một giấc ngủ sâu. Không cười và không hôn tôi khi thấy tôi về nữa. Một cuộc đời lam lũ, chạy khắp xứ rồi cũng khép lại…
Những ngày đầu Đông, Sài Gòn cũng thỉnh thoảng se lạnh. Tôi lại nhớ Nội. Nhớ buổi đêm Nội trở mình vì cái lạnh buốt của quê tôi. Nhớ nụ cười nhăn nheo và bàn tay sương gió của Nội. Nhớ Nội, nhớ từng đoạn ký ức thật đẹp đã có Nội để về…
“Thời gian trôi qua những đứa bé lớn lên nhưng ai ngăn mái tóc phai màu, ốm đau rồi đi mãi.
Phải chăng ai yêu thương bên ta một thời cũng sẽ sang bên kia bầu trời, giờ tìm nơi đâu?!…”
Nội ơi! Trời lạnh rồi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét