Viết cho người bạn chân tình...
Lão đại Lưu Đạt…
( Phần I. Vì sao anh bạn phải xanh xao ?)
Từ Quan rỉ tai tôi khẽ khọt, lão Đại lần này về trông xanh xao hơn năm ngoái nhưng có vẻ như đẹp trai ra thì phải, nhìn kỹ lại thì nhận xét của tên gàn này quả thật…hơi bị đúng. Chuyến này thì quả tang rồi nhé anh bạn, đang có chuyện gì còn mắc míu mà phải lo toan đây. May sao khi bị truy vấn thì cũng là giọng cười hà, hà… hiền lành tự bao giờ ấy, chứ không thì có mà toi với cái lũ “năm tên” bậm trợn đấy nhé lão bạn già.
Băng “Ngũ quái giang hồ” của lũ chúng tôi có năm anh em kết nghĩa, người bạn thân thiết này được cả nhóm vinh xưng là lão Đại. Vị thế đầu têu như gã thì miễn bàn, ở gã hội tụ đầy đủ những tố chất của một anh cả tinh thần của rất nhiều ngữ nghĩa. Như một định mệnh, cái tên Lưu Đạt rồi sẽ theo hắn suốt cả quãng đời còn lại của những thành tựu nghĩa nhân mà cả nhóm cùng tham gia theo lời hiệu triệu của lần gặp gỡ cách đây mấy mùa nắng mưa sau gần ba mươi năm đằng đẵng lưu lạc nơi xứ người…
Ít ai nghĩ, người ngồi ở phòng chờ sân bay Phù Cát buổi sáng hôm ấy là một Việt kiều thành đạt. Trong cái áo t-shirt màu đen cũ kỹ, cái quần Jean bạc màu cộng hưởng với đôi giày lưới vải giản đơn. Anh chàng này giống như một gã lãng tử đang tìm kế sinh nhai trên rẻo đất miền trung khô cằn nắng gió này như bao ông cô, bà cậu “Tây ba lô” đã lang bạt kỳ hồ khắp nơi ở phố nhỏ Quy Nhơn.
Thật ra tôi đã nhận thấy sắc diện của gã không bằng năm ngoái… Như cuộc hẹn, chúng tôi mỗi năm một lần gặp mặt ở quê nhà làm chương trình bán sách tự viết ra của nhóm bè bạn để lấy tiền gây quỹ trợ lực cho các em học sinh có hoàn cảnh nghèo khó và thiếu may mắn mà vẫn gắn sức bước qua cuộc đời đầy gian khó.
Có lẽ vì áp lực phải lo toan cho nhiều thứ của riêng mình lẫn của anh em trong hành trình sắp tới mà gã mới có vẻ trầm tư như thế chăng !.Ừ, sao mà không lo lắng kia chứ. Chuyến đi sắp tới phải lòng vòng rồng rắn đến bốn tỉnh thành : Quế Sơn của Quảng Nam; Quy Nhơn của Bình Định; Buôn Hồ của DakLak và chặn cuối cùng là dừng chân ở Sài Gòn. Không những vậy còn phải làm sao tổ chức thành công hai đêm thơ ở DakLak lẫn Sài Gòn cho hai thành viên bị khuyết tật và cũng là những người anh em của nhóm LLĐLR.VN. Ý nghĩa nhân bản của việc làm này khá lớn vì không những tạo dựng niềm vui sống lẫn sự khích lệ vươn lên cho hai em Nguyễn Hợp ở DakLak và Nguyễn Văn Lâm ở Sài Gòn mà còn như là một thông điệp gởi đến cho xã hội về vị thế khá nhạy cảm của những người bị khuyết tật trong đời sống thường nhật.
Thông tin không thuận lợi ở Quế Sơn tưởng chừng sẽ làm cho anh em chùn bước, thế nhưng trước sự tính toán có chiều sâu cùng với sự động viên nhiệt thành của Lưu lão đại, cuối cùng cuộc hội ngộ tri âm bên bờ hồ Việt An ở góc trời sơn cước đã diễn ra hết sức đầm ấm và trên cả mong đợi. Đêm hôm ấy, cả nhóm bạn bè như cháy hết mình trên những dòng thơ tâm huyết, trên những lời nhạc trữ tình. Dãy bàn kê tạm bợ thành sân khấu, diễn viên không trang điểm nhưng thể hiện rất đạt vai. Tình bằng hữu đã đăng quang tay trong tay…“nối vòng tay lớn…”*. Vòng tay này đưa đoàn lữ hành ra thăm lại Hội An, thăm qua những bạn bè nơi phố cổ. Hy vọng rằng sẽ có những lần gặp gỡ thân tình tiếp theo để chuyên đề Bảo Tồn Văn Hóa Việt mà Lưu lão đại đang âm thầm ấp ủ sẽ có ngày trình làng thuyết phục.
Một đêm thơ ở phố nhỏ Quy Nhơn diễn ra khá hời hợt, dẫu thế chương trình cũng vớt vát lại chút thể diện khi ý nghĩa của sự sẻ chia cho những cuộc đời nghèo, những mảnh đời khó khăn của các em học sinh, được những thành viên trong nhóm thể hiện tận tình.
Sau chuyến viếng thăm hai trung tâm trẻ em khuyết tật là Đồng Tâm ở dốc ông Phật và TTBTXH An Nhơn thì cả nhóm lên đường về thăm quê Hoài Ân của lão tam Từ Quan. Vậy là đã “mục sở thị” nơi chôn nhau, cắt rốn của Tam lão rồi đó nhé lão Đại, lão Tứ, lão Ngũ, tiếc rằng con mương ven đường, nơi chứng kiến lão nhị Đức Hòa từng bắt chước hảo hán Lục Vân Tiên…“Kiến ngãi bất vi vô võng giã” bị bọn côn đồ bề hội đồng ngã quay…cu đơ đã được san lấp tự khi nào !
Đêm bên bãi biển Trùng Dương. Có những vì sao khuya nhấp nhánh, có tiếng con sóng vỗ rì rào tình tự, đã chứng kiến năm người bạn chính thức làm lễ kết bái anh em. Và lão đại Phạm Lưu Đạt đã rạng rỡ với nụ cười hiền cố hữu như mọi khi trong tiếng chúc tụng của bạn hữu chi giao. Chai rượu ngon mà lão Ngũ cố công mang từ bên trời Âu về được chia đều cho mấy thành viên, chỉ tội cho hai con sâu rượu Tứ và Đại chóp chép miệng thòm thèm. Không biết tự khi nào mà lão Ngũ đã chuẩn bị món quà sinh nhật rất đặc biệt, đó là những quả bong bóng dồi nước to bằng quả quýt, công năng của nó là khi ghét ai thì đối thủ cứ ném vô người mình ghét để mà lấy…hên. Quả thật trò chơi này khá linh nghiệm, vì khi tôi ném nó vào người tên gàn lão Tam thì được gã tặng cho chai dầu thơm hảo hạng. Đã chưa !
Những đèo dốc ngoằn ngoèo qua huyện Sông Hinh của tỉnh lỵ Tuy Hòa đã làm cho một số người trong đoàn ngây ngây thấm mệt, tội nghiệp cho phu nhân Tứ lão, nàng như càng nhỏ thó hơn khi co ro nằm trên cánh tay đỡ đần của anh chàng Tấn Ái…thương vợ. So với chuyến đi năm ngoái, kỳ này lão Tứ có vẻ bận bịu nhiều hơn, lo toan nhiều hơn và cũng hạnh phúc nhiều hơn. Xin chúc mừng đôi “Tân lang, Tân nương” mà toàn thể anh em đã có nhã ý mến thương trao tặng cho vợ chồng lão Tứ trên suốt cuộc lữ hành.
Khuông mặt của Hợp như giãn ra khi chuyến xe chở đoàn vượt qua ranh giới Phú Yên để đến tỉnh DakLak, vậy là không bao lâu nữa là sẽ cán đích thị trấn Buôn Hồ. Chúng tôi đã chọn con đường tắt này vì nó ngắn gần tám chục ki-lo-met. Cần có sự nghỉ ngơi dưỡng sức để đến tối còn lo cho chương trình “ Đêm tình thương và thơ ca” để tôn vinh Huệ Nguyên Nguyễn Hợp. Phải công nhận là sức chịu đựng của người anh em này thật là dẻo dai và ghê ghớm. Đôi chân teo tóp, chiếc lưng phẳng lỳ, mỗi cử động đều phải nhờ người anh trợ lực, vậy mà trên suốt chặng đường anh chàng không hề kêu ca một tiếng nhỏ, đã vậy trên môi lúc nào cũng nở nụ cười rói tươi thân thiện. Cũng xin nói thêm về chuyến ghé thăm phố biển của hai anh em Hà, Hợp. Niềm mơ ước từ lâu của em là được chiêm bái di tích của cố thi nhân Hàn Mặc Tử, không lạ gì mà anh bạn nhỏ này đã lấy bút danh là Hàn Nguyên Huệ. Với một người bình thường thì việc di chuyển, đi lại đến những nơi mình yêu thích là chuyện nhỏ, thế nhưng với Hợp là vô cùng khó và khó về nhiều khía cạnh. Được sự khích lệ của anh chị em trong nhóm lá lành, đặc biệt là sự chăm lo hết mực của người chị tinh thần Hư Phụng. Hai anh em đã lặn lội hạ sơn. Cái đầu mẫn tiệp, nụ cười dễ thương của Hợp ngự êm đềm trên cái lưng chịu khó cùng đôi chân dẻo dai của Hà. Còn hình ảnh đẹp và nhân bản nào sánh bằng !
Đã có sự thay đổi lớn về địa điểm cũng như tính chất của đêm tổ chức, thật cảm ơn sự năng động của Lê Thy cùng anh chị em Buôn Hồ. Người bạn này đã sử dụng chiêu “Mượn hoa kiếng Phật” thật hay và uyển chuyển, nó thật phù hợp với dự liệu của lão Đại và tôi. Tình huống nói trên thật đúng như lời nói đùa mà như thật của lão Đại…“Vô chiêu thắng hữu chiêu”. Chiêu kiếm ý của anh em xứ sở Thủy Tùng đã hóa giải kiếm trận trùng điệp của bọn phương sỹ giang hồ một cách tâm phục, khẩu phục.
Đêm “Tình thương và thơ ca” ở Buôn Hồ đã thành công trên mức mong đợi. Nhìn Nguyễn Hợp thật rạng rỡ và hạnh phúc trên chiếc xe lăn. Sân khấu của nhà hàng Thế Sơn tràn đầy hoa, tràn đầy lời thơ sẻ chia chúc tụng, tràn đầy những giọt nước mắt rung động của bà chị đỡ đầu Minh Tâm, của cô Khánh Quyên, của người mẹ của Hợp và cũng của rất nhiều khán thính giả đến dự chương trình.
Chấp tay sau lưng đủng đỉnh đi đi, lại lại ra vẻ ung dung tự tại, thật ra tôi biết lão Đại đang rất bồn chồn và phấn khích, chỉ tội cho lão ta phải ở trong trạng thái “Thủ khẩu như bình” vì đại cuộc…
Như đồng cảm với những con người đang hòa đồng trong tình thương yêu, ông trời đã lao xao những hạt mưa cuối hạ. Những hạt mưa trên cao nguyên bay bay dưới ngọn đèn đường vàng chái trông thật quyến rũ và phảng phất chút liêu trai. Đêm cao nguyên thật yên bình, vẳng xa có tiếng tắc kè túc tắc gọi tình và đêm trôi nhè nhẹ từng bước chân chim.
Chia tay Buôn Hồ, chia tay những người bạn, hẹn mùa hè sau nhé Nguyễn Hợp, Minh Tâm, Đàm Lan, Lê Thy, Hồng Phúc mến thương !
Đoàn lữ hành xuôi quốc lộ 14 để hướng về Sài Gòn. Chiêu ngụm cà phê trên đồi cao Gia Nghĩa trong dan dát hơi mưa mà nhớ bụi đỏ mù bay lối lạ của chuyến xe cà tàng một năm về trước với người bạn già thân tình. Còn nhớ hành trình ngược bắc, xuôi nam ấy đã làm cho gã mệt đứ đừ với khuông mặt và cánh tay phải sạm đen vì cháy nắng. Hình như vì lý do đó mà khi trở về nhà, gã đã bị phu nhân Nhu Mỳ phết cho mấy roi cảnh cáo. Thật là tội nghiệp.Giờ gã đã là lão Đại của nhóm rồi thì cũng nên dành chút trân trọng lẫn ưu ái chứ, băng ghế sau cùng giao trọn cho gã tùy nghi sử dụng, có điều là phải ráng lụa là tay lái một chút vì đường xuôi nam quá xấu. Thông cảm cho nhé lão Đại…xanh xao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét