Thứ Tư, 1 tháng 11, 2023

CẢM TÁC BUÔN HỒ 31/10/2023

 CẢM TÁC BUÔN HỒ

Nơi Giáo Đường Juse

Giao lưu cùng bạn bè

Tình yêu thương chan chứa

Bốn phương con tựu về.

Phố núi miền Sơn Khê

Giữa thị thành-chân quê

Nơi có dòng Suối Tóc

Thông reo chiều say mê.

Mái Nhà sàn Ê Đê

Di tích xưa tồn tại

Bến nước còn ghi lại

Buôn làng của ngày xưa.

Chiều Trời chợt tuôn mưa

Thấm áo người viễn xứ

Nhưng ấm lòng cô lữ

Xứ Buôn Hồ luyến lưu.

Hồng Phúc
Kỷ Niệm ngày Chị Tuyết- Thuỷ -Hiền- Cháu Lộc về thăm Buôn Hồ 31/10/2023 









Bài thơ "Cảm Tác Buôn Hồ" của Hồng Phúc khắc họa một bức tranh sinh động về Buôn Hồ, nơi lưu dấu biết bao kỷ niệm, tình cảm chân thành của một người con viễn xứ khi về lại mảnh đất Tây Nguyên. Những hình ảnh trong bài thơ tái hiện không gian quen thuộc và ấm áp, từ giáo đường đến dòng suối, mái nhà sàn, bến nước, tất cả đều in đậm dấu ấn của một miền quê mang đậm bản sắc văn hóa và tình người.

Bốn câu đầu với hình ảnh "Giáo Đường Juse" và "tình yêu thương chan chứa" mở ra khung cảnh giao lưu gắn kết, nơi người xa quê trở về và quây quần bên những người bạn đồng điệu. Bài thơ gợi lên cảm giác gần gũi, thiêng liêng mà đầy yêu thương như một gia đình lớn, khiến ta cảm nhận sâu sắc tinh thần hội tụ và sự gắn kết trong cộng đồng.

Hình ảnh "Phố núi miền Sơn Khê" và "dòng Suối Tóc, thông reo chiều say mê" thể hiện sự hài hòa giữa thiên nhiên hoang sơ và nét đẹp yên bình, trầm lắng của Buôn Hồ. Dòng suối mượt mà như mái tóc và tiếng thông reo trong chiều gợi lên âm thanh yên ả của rừng núi, làm cho nơi đây trở nên thơ mộng và quyến rũ. Thiên nhiên như hòa vào lòng người, mang đến sự thư thái, say đắm.

Phần tiếp theo với "Mái Nhà sàn Ê Đê, Di tích xưa tồn tại" làm nổi bật giá trị văn hóa lâu đời, là chứng tích của một Buôn Hồ kiên cường và giàu bản sắc. Hình ảnh nhà sàn và bến nước không chỉ là nét đẹp thẩm mỹ mà còn chứa đựng ý nghĩa thiêng liêng, nhắc nhở về truyền thống và niềm tự hào của người dân nơi đây.

Kết thúc bằng hình ảnh "chiều trời chợt tuôn mưa, thấm áo người viễn xứ" mang đến một cảm giác nhẹ nhàng nhưng da diết. Cơn mưa ấy như biểu tượng của nỗi nhớ quê hương, nhưng cũng là cơn mưa xoa dịu tâm hồn, giúp người con xa xứ thấy ấm áp và bình an khi trở về nơi thân thương. Tác giả khép lại bài thơ bằng sự "luyến lưu," như một lời hứa sẽ còn lưu lại mãi tình cảm chân thành với Buôn Hồ.

Bài thơ là một bức tranh chan chứa cảm xúc, không chỉ là nỗi nhớ quê hương mà còn là niềm tự hào, lòng yêu mến đối với những giá trị văn hóa đặc sắc và phong phú của Buôn Hồ.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét