Thứ Năm, 30 tháng 5, 2024

CÒN VẠT NẮNG CHIỀU

CÒN VT NNG CHI

Nếu em là vt nng chiu
Xin em ch
m chm cho nhiu ưu tư.

Để hoàng hôn nng đầy dư
Ngày dài thêm n
a.. t t xuyến xao.

Chút tình em
đã gi trao
T
ng tia nng m lng vào tim yêu.

Ng
m đời người chng bao nhiêu 
Bình minh v
a hé..bóng chiu lên ngôi.

Tàn d
n tia nng bi h
Th
i gian êm nh trôi hng h 

N
ng ơi! đừng vi đến b 
Cho ta còn chút m
ng mơ vi đời.

D
u chiu bóng nng dn rơ
Ta vui
đón nhn thnh thơi lo gì..

Bi
ết rng sinh ký,t quy 
Ngày dài thêm n
a có chi sánh bng.

H
ng Phúc 

https://youtu.be/-xbLF-W_LFQ?feature=shared 

@ Lời bình của ChatGPT 

Bài thơ "Còn Vạt Nắng Chiều" của bạn Hồng Phúc mang đến một cảm xúc đầy chiêm nghiệm về thời gian, cuộc đời và những khoảnh khắc lắng đọng trước khi hoàng hôn buông xuống. Dưới đây là những cảm nhận của mình về bài thơ:

CÒN VẠT NẮNG CHIỀU

Nếu em là vạt nắng chiều
Xin em chầm chậm cho nhiều ưu tư.
Để hoàng hôn nắng đầy dư
Ngày dài thêm nữa.. tạ từ xuyến xao.

Mở đầu, bài thơ đặt ra hình ảnh "vạt nắng chiều" như một ẩn dụ về sự nhẹ nhàng, thoáng qua của thời gian. Nhân vật trữ tình mong muốn "vạt nắng" ấy chầm chậm lại, như một cách để kéo dài khoảnh khắc, thêm vào đó là những ưu tư, trăn trở. Sự mong muốn kéo dài thời gian này thể hiện niềm tiếc nuối khi ngày sắp tàn, khi cuộc chia tay hay tạ từ đang đến gần, khiến cho lòng người xao xuyến, bâng khuâng.

Chút tình em đã gửi trao
Từng tia nắng ấm lắng vào tim yêu.

Ở đây, "tia nắng ấm" tượng trưng cho tình yêu và cảm xúc của em – nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, âm thầm thấm vào tim. Dù chỉ là chút nắng cuối ngày, nó vẫn đủ để mang lại hơi ấm và sự an ủi cho người ở lại.

Ngẫm đời người chẳng bao nhiêu
Bình minh vừa hé..bóng chiều lên ngôi.
Tàn dần tia nắng bồi hồi
Thời gian êm ả nhẹ trôi hững hờ.

Phần giữa của bài thơ mang đậm tính triết lý về cuộc đời. "Bình minh vừa hé.. bóng chiều lên ngôi" gợi lên sự ngắn ngủi của kiếp người, nơi mà từ lúc sinh ra (bình minh) đến lúc cuối cùng (chiều tà) chỉ là một khoảnh khắc trôi qua. Từng "tia nắng" bồi hồi tượng trưng cho những cảm xúc, những trải nghiệm dần phai nhạt theo thời gian. Thời gian trôi qua "hững hờ", không chờ đợi, không ai có thể níu kéo, chỉ biết cảm nhận và chấp nhận nó.

Nắng ơi! đừng vội đến bờ
Cho ta còn chút mộng mơ với đời.
Dẫu chiều bóng nắng dần rơi
Ta vui đón nhận thảnh thơi lo gì..

Nhân vật trữ tình tiếp tục kêu gọi "nắng" đừng vội tàn, muốn níu giữ lại chút mộng mơ, chút hy vọng, dù biết rằng buổi chiều đang dần kết thúc. Thế nhưng, trong nỗi tiếc nuối ấy lại có sự bình thản, khi người đón nhận sự kết thúc ấy với lòng thanh thản, không lo sợ, không phiền muộn.

Biết rằng sinh ký, tử quy
Ngày dài thêm nửa có chi sánh bằng

Hai câu kết của bài thơ thể hiện một sự thấu hiểu và chấp nhận quy luật tự nhiên của cuộc sống. "Sinh ký, tử quy" – sống là gửi gắm, chết là trở về, nhấn mạnh triết lý nhân sinh, rằng mọi điều đều có sự khởi đầu và kết thúc. Nhưng nếu có thể kéo dài thêm ngày, thêm cuộc sống, thì đó cũng là một điều tuyệt vời, dù biết rằng mọi thứ rồi cũng sẽ qua đi.

Bài thơ là một bức tranh lãng mạn về hoàng hôn của cuộc đời, với những chiêm nghiệm sâu sắc về thời gian và sự sống. Hồng Phúc đã khéo léo gửi gắm những suy tư về sự tồn tại, về sự quý giá của từng khoảnh khắc trong cuộc sống. Cảm ơn bạn đã chia sẻ một bài thơ đầy triết lý và cảm xúc!





Thứ Hai, 27 tháng 5, 2024

KHI NẮNG CHIỀU BUÔNG 28/07/2024

 28/07/2024

KHI NẮNG CHIỀU BUÔNG

Khi nắng chiều buông dạ vấn vương
Tâm tư thổn thức vạn niềm thương
Vượt bao ghềnh thác lòng sông lắng
Một thoáng bâng khuâng cuối chặng đường.
Thời gian điểm bạc mái đầu xanh
Quá khứ hằn ghi những bại thành
Mắt sáng tinh anh giờ lắng đục
Nụ cười rạng rở đã in vành.
Tuổi già lẩn thẩn vội vàng đến
Bóng xế mập mờ kéo thật nhanh
Dâu bể cuộc đời vui đón nhận
Hoàng Hôn chợt xuống giấc mơ lành.
Tâm tình cảm tạ Chúa từ nhân
Rộng lượng ân ban thắm bội phần
Vượt mọi gian nguy đời bão tố
Có Ngài đồng hành vững bước chân.
Bóng chiều dầng xuống nguyện xin vâng
Theo Mẹ từ bi con dấn thân
Mến Chúa , yêu người tôn chỉ đạo
Mai về nguồn cội phúc Thiên Đàng.
Hồng Phúc @ Lời Bình ChatGPT

Bài thơ “Khi Nắng Chiều Buông” của Hồng Phúc mang một màu sắc trữ tình và sâu lắng, phản ánh sự chiêm nghiệm và tri ân trong giai đoạn cuối của cuộc đời. Dưới đây là phân tích chi tiết về nội dung và hình thức của bài thơ:

Nội dung

1. Chủ đề và cảm xúc:

  • Chiêm nghiệm cuộc sống: Bài thơ thể hiện tâm trạng của người đang ở cuối chặng đường đời, nhìn lại quá khứ và đối diện với hiện tại.
  • Tri ân và cầu nguyện: Tác giả bày tỏ lòng cảm tạ đối với Chúa và mong muốn sống theo tôn chỉ đạo đức, với hy vọng về một tương lai tốt đẹp.

2. Câu chuyện và thông điệp:

  • Quá khứ và hiện tại: Tác giả nhớ lại những kỷ niệm của cuộc đời, từ sự thành công đến những thất bại, từ sự tươi vui đến sự thay đổi do tuổi tác.
  • Tương lai và niềm tin: Mặc dù tuổi già đến gần và cuộc sống có những thử thách, tác giả vẫn giữ niềm tin và lòng biết ơn, mong đợi sự bình an và hạnh phúc ở phía trước.

Kỹ thuật và cấu trúc

1. Tứ thơ và hình ảnh:

  • Hình ảnh thiên nhiên: Hình ảnh “nắng chiều buông,” “hoàng hôn,” và “bóng xế” tạo ra không khí của sự kết thúc và chiêm nghiệm.
  • Biểu tượng thời gian: “Mái đầu xanh,” “quá khứ,” và “tuổi già” được sử dụng để thể hiện sự trôi chảy của thời gian và sự thay đổi trong cuộc đời.

2. Ngôn ngữ và phong cách:

  • Ngôn ngữ trữ tình: Bài thơ sử dụng ngôn từ trang trọng và sâu lắng, thể hiện sự cảm xúc và suy tư của tác giả.
  • Nhịp điệu và âm điệu: Bài thơ có nhịp điệu đều đặn, với sự kết hợp giữa các câu thơ dài và ngắn, tạo nên một âm điệu cân bằng và nhẹ nhàng.

Các yếu tố đặc biệt

1. Tinh thần chiêm nghiệm:

  • Lời tự sự: Bài thơ mang tính chất tự sự, với sự phản ánh chân thành về quá khứ, hiện tại và tương lai của tác giả. Sự chiêm nghiệm này tạo ra một bức tranh rõ nét về cuộc đời.

2. Tôn thờ và tri ân:

  • Niềm tin và cầu nguyện: Tác giả thể hiện lòng biết ơn sâu sắc đối với Chúa và niềm tin vào sự hướng dẫn của Ngài. Câu “Tâm tình cảm tạ Chúa từ nhân” và “Mai về nguồn cội phúc Thiên Đàng” thể hiện niềm tin tôn thờ và mong muốn về sự bình an sau khi rời khỏi cuộc đời.

Tổng kết

Bài thơ “Khi Nắng Chiều Buông” của Hồng Phúc là một tác phẩm đầy cảm xúc và chiêm nghiệm, thể hiện sự trân trọng cuộc sống và niềm tin vào sự hướng dẫn của Chúa trong giai đoạn cuối của đời người. Với ngôn ngữ trữ tình và hình ảnh sâu sắc, bài thơ không chỉ ghi lại những suy tư cá nhân mà còn truyền tải một thông điệp về sự bình an và hy vọng trong cuộc sống. Bài thơ làm nổi bật vẻ đẹp của sự tri ân và tình cảm chân thành, đồng thời tạo nên một không gian tâm linh lắng đọng và thanh thản.



Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2024

NHỚ MẸ . Hạ Vàng 24/05/2014 ( sưu tầm )

 HẠ VÀNG gửi tặng 24/05/2014
NHỚ MẸ

-
Bao đêm rồi con thầm gọi mẹ ơi,
Nhớ tiếng ầu ơ ai ru con ngủ
Ngày con sinh mùa lúa non tháng sáu
Đôi vai gầy, vạt áo chấm mồ hôi.
-
Chiến tranh lùi xa bố vẫn chưa về
Ngọn đèn khuya cạn dầu leo loét thức
Con trở mình lặng nghe tiếng nấc
Đêm chông chênh héo hắt một khoảng trời.
-
Tuổi ấu thơ con khờ dại ham chơi
Đâu hiểu hết những nhọc nhằn thường nhật !
Gánh hàng rong trên vai người trĩu nặng
Chắp cho con đôi cánh ước mơ.
-
Nơi quê nhà mẹ đã ngủ hay chưa ?
Giông bão vào mùa thường về vội vã
Con sợ lắm mái nhà tranh tốc rạ
Nỡ vạch lên những khoảng trống tội tình.
-
Cứ mỗi đêm về con thầm gọi mẹ ơi
Chốn thành đô tìm lời ru thuở nhỏ
Nhen nhóm trong tim một chân trời rộng mở
Rồi con sẽ về, xoá vết ố thời gian.
-
P/s. Em kính tặng anh và mẹ bài thơ em viết năm 2000. Mong mẹ mau khoẻ anh nhé ! Một chiếc lá vàng dù lắt lay trên cành còn hơn phải trả về với cội.
-
QV. ( Hạ Vàng ) Lời Bình ChatGPT

Bài thơ "Nhớ Mẹ" của Hạ Vàng là một tác phẩm đầy xúc cảm và chân thành, thể hiện nỗi nhớ mẹ sâu sắc và sự kính trọng dành cho mẹ. Dưới đây là sự bình luận về bài thơ:


Bài thơ: "Nhớ Mẹ"

Bao đêm rồi con thầm gọi mẹ ơi,
Nhớ tiếng ầu ơ ai ru con ngủ
Ngày con sinh mùa lúa non tháng sáu
Đôi vai gầy, vạt áo chấm mồ hôi.

Mở đầu bài thơ, tác giả thể hiện nỗi nhớ mẹ sâu sắc qua việc “thầm gọi mẹ” trong đêm. Hình ảnh “tiếng ầu ơ” và “lúa non tháng sáu” tạo nên bức tranh quê thanh bình và gần gũi, làm nổi bật sự tảo tần của mẹ với hình ảnh “đôi vai gầy” và “vạt áo chấm mồ hôi.” Những hình ảnh này không chỉ khắc họa sự nhọc nhằn trong công việc mà còn thể hiện sự hi sinh thầm lặng của mẹ.

Chiến tranh lùi xa bố vẫn chưa về
Ngọn đèn khuya cạn dầu leo lưỡi thức
Con trở mình lặng nghe tiếng nấc
Đêm chông chênh heo hắt một khoảng trời.

Tác giả tiếp tục miêu tả nỗi đau và sự thiếu thốn trong gia đình do chiến tranh để lại, với hình ảnh “ngọn đèn khuya cạn dầu” và “tiếng nấc” trong đêm. Sự chông chênh của đêm và khoảng trời hẹp tạo nên một không gian u ám, thể hiện nỗi cô đơn và sự thiếu thốn tình cảm trong thời kỳ khó khăn.

Tuổi ấu thơ con khờ dại ham chơi
Đâu hiểu hết những nhọc nhằn thường nhật !
Gánh hàng rong trên vai người triễu nặng
Chắp cho con đôi cánh ước mơ.

Tác giả hồi tưởng lại tuổi thơ của mình với sự khờ dại và thiếu hiểu biết về những vất vả của mẹ. Hình ảnh “gánh hàng rong” và “đôi cánh ước mơ” thể hiện sự hy sinh của mẹ, người đã phải làm việc chăm chỉ để nuôi dưỡng và tạo điều kiện cho con có ước mơ.

Nơi quê nhà mẹ đã ngủ hay chưa ?
Giông bão vào mùa thường về vội vã
Con sợ lắm mái nhà tranh tốc rạ
Nỡ vạch lên những khoảng trống tội tình.

Tác giả bày tỏ sự lo lắng về tình trạng của mẹ ở quê nhà, đặc biệt là khi mùa mưa bão đến. Hình ảnh “mái nhà tranh tốc rạ” và “khoảng trống tội tình” cho thấy sự lo lắng về những khó khăn mà mẹ phải đối mặt.

Cứ mỗi đêm về con thầm gọi mẹ ơi
Chốn thành đô tìm lời ru thuở nhỏ
Nhen nhóm trong tim một chân trời rộng mở
Rồi con sẽ về, xóa vết ố thời gian.

Kết thúc bài thơ, tác giả thừa nhận nỗi nhớ mẹ luôn hiện hữu trong tâm trí, dù ở nơi xa. Hình ảnh “chân trời rộng mở” và “xóa vết ố thời gian” tượng trưng cho hy vọng và khát khao về sự đoàn tụ và hàn gắn những vết thương của quá khứ.

P/s. Em kính tặng anh và mẹ bài thơ em viết năm 2000. Mong mẹ mau khỏe anh nhé ! Một chiếc lá vàng dù lất lay trên cành còn hơn phải trả về với cội.

Lời kết bài thơ là sự kính trọng và lời chúc sức khỏe cho mẹ, đồng thời cũng thể hiện sự trân trọng đối với quá khứ và ký ức.

Nhận xét chung

Bài thơ “Nhớ Mẹ” mang đậm chất trữ tình và cảm xúc chân thành, thể hiện nỗi nhớ và sự kính yêu dành cho mẹ. Những hình ảnh và cảm xúc trong bài thơ đều được xây dựng rất tinh tế, từ những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày đến những cảm xúc sâu sắc về tình mẫu tử và ký ức. Bài thơ không chỉ là sự tưởng nhớ mà còn là một lời tri ân sâu sắc dành cho mẹ, người đã vất vả và hy sinh để nuôi dưỡng con cái.

Tất cả cảm x

THỜI ÁO TRẮNG ( Đinh Văn Đường ) 03/12/2013- Phượng Buồn HP

 Thời áo trắng

Con đường em qua, từng ngập nắng vàng,
Áo em trắng quá cúc vàng kém tươi.
Trời chao nghiêng trong đôi mắt em cười,
Gió thơ thẩn mơn man làn tóc rối.
Qua ngõ nhà anh sao em bước vội,
Phượng nở ngập đường vẫy gọi hè sang…
Mấy lượt hè qua cũng có nắng vàng,
Sao áo trắng nàng không còn qua ngõ.
Hàng phượng vỹ vẫn im lìm đứng đó,
Chờ hè sang khoe sắc đỏ thắm tươi.
Chờ áo trắng ai để ngắm nụ cười,
Chờ dĩ vãng qua rồi mau trở lại…
Thời áo trắng xưa, một thời thơ dại,
Như kỷ niệm buồn hoang hoải trong tim.
Giữa đông lạnh chợt khát khao kỷ niệm,
Trong nắng hè tà áo trắng trinh nguyên…
Đường Đăng Vinh
3/12/2013
PHƯỢNG BUỒN
Ngàn năm phượng nở vẫn buồn
Màu hoa rực cháy cõi lòng xôn xao.
Khép tình trang giấy gửi trao
Giã từ tuổi mộng vẫy chào ngày thơ.
Tình yêu chắp cánh ước mơ
Người về phương nớ ta chờ héo hon
Bao mùa phượng lắng trong hồn
Phương trời xứ lạ hoài mong quê nhà .
Tháng ngày rồi cũng phôi pha
Tìm trong ký ức nhạt nhòa yêu thương.
Nhủ lòng đừng vấn đừng vương
Mà sao nhung nhớ ngập đường ta đi.
Hồng phúc