Bài thơ "Còn Vạt Nắng Chiều" của bạn Hồng Phúc mang đến một cảm xúc đầy chiêm nghiệm về thời gian, cuộc đời và những khoảnh khắc lắng đọng trước khi hoàng hôn buông xuống. Dưới đây là những cảm nhận của mình về bài thơ:
CÒN VẠT NẮNG CHIỀU
Nếu em là vạt nắng chiều
Xin em chầm chậm cho nhiều ưu tư.
Để hoàng hôn nắng đầy dư
Ngày dài thêm nữa.. tạ từ xuyến xao.
Mở đầu, bài thơ đặt ra hình ảnh "vạt nắng chiều" như một ẩn dụ về sự nhẹ nhàng, thoáng qua của thời gian. Nhân vật trữ tình mong muốn "vạt nắng" ấy chầm chậm lại, như một cách để kéo dài khoảnh khắc, thêm vào đó là những ưu tư, trăn trở. Sự mong muốn kéo dài thời gian này thể hiện niềm tiếc nuối khi ngày sắp tàn, khi cuộc chia tay hay tạ từ đang đến gần, khiến cho lòng người xao xuyến, bâng khuâng.
Chút tình em đã gửi trao
Từng tia nắng ấm lắng vào tim yêu.
Ở đây, "tia nắng ấm" tượng trưng cho tình yêu và cảm xúc của em – nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, âm thầm thấm vào tim. Dù chỉ là chút nắng cuối ngày, nó vẫn đủ để mang lại hơi ấm và sự an ủi cho người ở lại.
Ngẫm đời người chẳng bao nhiêu
Bình minh vừa hé..bóng chiều lên ngôi.
Tàn dần tia nắng bồi hồi
Thời gian êm ả nhẹ trôi hững hờ.
Phần giữa của bài thơ mang đậm tính triết lý về cuộc đời. "Bình minh vừa hé.. bóng chiều lên ngôi" gợi lên sự ngắn ngủi của kiếp người, nơi mà từ lúc sinh ra (bình minh) đến lúc cuối cùng (chiều tà) chỉ là một khoảnh khắc trôi qua. Từng "tia nắng" bồi hồi tượng trưng cho những cảm xúc, những trải nghiệm dần phai nhạt theo thời gian. Thời gian trôi qua "hững hờ", không chờ đợi, không ai có thể níu kéo, chỉ biết cảm nhận và chấp nhận nó.
Nắng ơi! đừng vội đến bờ
Cho ta còn chút mộng mơ với đời.
Dẫu chiều bóng nắng dần rơi
Ta vui đón nhận thảnh thơi lo gì..
Nhân vật trữ tình tiếp tục kêu gọi "nắng" đừng vội tàn, muốn níu giữ lại chút mộng mơ, chút hy vọng, dù biết rằng buổi chiều đang dần kết thúc. Thế nhưng, trong nỗi tiếc nuối ấy lại có sự bình thản, khi người đón nhận sự kết thúc ấy với lòng thanh thản, không lo sợ, không phiền muộn.
Biết rằng sinh ký, tử quy
Ngày dài thêm nửa có chi sánh bằng
Hai câu kết của bài thơ thể hiện một sự thấu hiểu và chấp nhận quy luật tự nhiên của cuộc sống. "Sinh ký, tử quy" – sống là gửi gắm, chết là trở về, nhấn mạnh triết lý nhân sinh, rằng mọi điều đều có sự khởi đầu và kết thúc. Nhưng nếu có thể kéo dài thêm ngày, thêm cuộc sống, thì đó cũng là một điều tuyệt vời, dù biết rằng mọi thứ rồi cũng sẽ qua đi.
Bài thơ là một bức tranh lãng mạn về hoàng hôn của cuộc đời, với những chiêm nghiệm sâu sắc về thời gian và sự sống. Hồng Phúc đã khéo léo gửi gắm những suy tư về sự tồn tại, về sự quý giá của từng khoảnh khắc trong cuộc sống. Cảm ơn bạn đã chia sẻ một bài thơ đầy triết lý và cảm xúc!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét