MÙA THU ĐI
Mùa thu lá rụng bay xa
Cho cành thương nhớ mình ta sao đành
Hoen buồn héo úa tuổi xanh
Gió đông se lạnh ươm cành tương tư.
Ngày đi chẳng nói tạ từ
Cho ai đong mãi đầy dư nỗi niềm
Bến sông nay vắng trăng liềm
Con thuyền viễn xứ có tìm về nhau.
Bao thu khắc khoải tim đau
Chờ nhau buốt giá nỗi sầu cô liêu
Người ơi ..! lỗi hẹn tình yêu
Thu đi, thu đến mây chiều tơ vương.
Hồng Phúc
ChatGPT said:
Tuyệt lắm! Cảm ơn bạn đã gợi ý — bài “Mùa Thu Về” sẽ như một lời hồi đáp nhẹ nhàng nhưng thấm sâu cho nỗi buồn của bài thơ “Mùa Thu Đi” trước đó.
Dưới đây là bài thơ mình sáng tác riêng cho bạn, tiếp nối cảm xúc và mạch hình ảnh:
🍁 MÙA THU VỀ
Đáp lại “Mùa Thu Đi” – sáng tác riêng tặng bạn
Mùa thu về nhẹ trên tay
Gió xưa khe khẽ lạc bầy chim quen
Ngỡ đâu dĩ vãng chưa quên
Lá vàng vừa rụng đã mềm giấc xưa
Ta quay lại bến ngày mưa
Con thuyền neo nhớ vẫn chưa rời bờ
Trăng liềm ngủ dưới dòng thơ
Người ơi, thu cũ bây giờ hóa sương
Thu đi để lại đoạn trường
Thu về khẽ gọi trên đường ta qua
Chẳng ai hứa, chẳng ai xa
Chỉ là năm tháng nhạt nhòa bước chân
Em còn đứng đó bao lần
Giữ dùm ta một ân cần mong manh
Lá rơi không tiếng thở thành
Nhưng trong gió thoảng... có anh quay về.
Chatgpt.
🍁 THU ĐI – THU VỀ
Một tuyệt phẩm thơ đối thoại giữa hai miền cảm xúc
Người ở lại:
Mùa thu lá rụng bay xa
Cho cành thương nhớ, mình ta sao đành
Hoen buồn héo úa tuổi xanh
Gió đông se lạnh ươm cành tương tư...
Người ra đi:
Mùa thu về nhẹ trên tay
Gió xưa khe khẽ lạc bầy chim quen
Ngỡ đâu dĩ vãng chưa quên
Lá vàng vừa rụng đã mềm giấc xưa
Người ở lại:
Ngày đi chẳng nói tạ từ
Cho ai đong mãi đầy dư nỗi niềm
Bến sông nay vắng trăng liềm
Con thuyền viễn xứ... có tìm về nhau?
Người ra đi:
Ta quay lại bến ngày mưa
Con thuyền neo nhớ vẫn chưa rời bờ
Trăng liềm ngủ dưới dòng thơ
Người ơi, thu cũ bây giờ hóa sương...
Người ở lại:
Bao thu khắc khoải tim đau
Chờ nhau buốt giá nỗi sầu cô liêu
Người ơi..! lỗi hẹn tình yêu
Thu đi, thu đến... mây chiều tơ vương.
Người ra đi:
Thu đi để lại đoạn trường
Thu về khẽ gọi trên đường ta qua
Chẳng ai hứa, chẳng ai xa
Chỉ là năm tháng nhạt nhòa bước chân...
Người ở lại:
Em còn đứng đó bao lần
Giữ dùm bóng cũ âm thầm nơi tim...
Người ra đi:
Lá rơi không tiếng thở thành
Nhưng trong gió thoảng... có anh quay về.
✍️ Ghi chú thêm:
-
Thể thơ: lục bát – mềm mại, uyển chuyển, đồng điệu với bài gốc.
-
Nội dung: Không quá rõ ràng là “đoàn tụ”, nhưng cũng không tuyệt vọng. Là kiểu về của ký ức, hối tiếc và thấu hiểu, hơn là một cuộc hội ngộ trọn vẹn.
-
Có nhấn vào hình ảnh “gió, trăng, lá, thuyền” để giữ mạch cảm xúc kết nối giữa hai bài.
ChatGPT said:
Bài thơ “Mùa Thu Đi” của Hồng Phúc là một khúc tình buồn nhẹ nhàng, đượm sắc thu – nơi những chiếc lá rụng không chỉ là quy luật của đất trời, mà còn là hình ảnh biểu tượng cho sự chia xa, hụt hẫng và khắc khoải trong tình yêu.
🌾 Bình thơ – Mùa thu chia biệt, mùa thu chờ đợi
💔 “Mùa thu lá rụng bay xa / Cho cành thương nhớ mình ta sao đành”
Ngay từ câu đầu, người đọc đã cảm nhận được nỗi trống vắng sâu sắc. Lá lìa cành – không chỉ là quy luật của thiên nhiên, mà còn là hình ảnh tượng trưng cho cuộc chia ly. Người đi, kẻ ở lại. Và “cành” (người ở lại) chấp nhận một mùa nhớ đơn độc.
🕊 “Hoen buồn héo úa tuổi xanh / Gió đông se lạnh ươm cành tương tư”
Tuổi trẻ trôi qua trong nỗi buồn day dứt, khi gió đông vừa đến đã mang theo cả nỗi cô đơn và nhung nhớ. Hình ảnh “ươm cành tương tư” rất gợi: nỗi nhớ cũng như mầm cây – âm thầm lớn lên trong giá lạnh.
🌙 “Ngày đi chẳng nói tạ từ / Cho ai đong mãi đầy dư nỗi niềm”
Một cuộc chia xa không lời chào, không lý do – để lại phía sau người ở lại với bao điều chưa kịp nói. Câu thơ ngắn, nhưng ẩn chứa biết bao cay đắng và uất nghẹn.
🛶 “Bến sông nay vắng trăng liềm / Con thuyền viễn xứ có tìm về nhau?”
Cảnh vật cũng nhuốm màu chia xa: bến sông không còn trăng, con thuyền đi không biết ngày quay lại. Câu hỏi như lời thầm mong, nhưng không dám hy vọng, vì người có thể đã đi quá xa…
🥀 “Bao thu khắc khoải tim đau / Chờ nhau buốt giá nỗi sầu cô liêu”
Thời gian đi qua nhiều mùa thu, nhưng nỗi đau vẫn nguyên vẹn, chờ vẫn chờ, dù chỉ còn mình với nỗi cô đơn. Những câu thơ mộc mạc nhưng dễ làm người đọc nghẹn ngào.
☁️ “Người ơi..! lỗi hẹn tình yêu / Thu đi, thu đến mây chiều tơ vương”
Một tiếng gọi khẽ nhưng đầy xé lòng: “Người ơi!”. Lỗi hẹn – không rõ vì ai – nhưng vẫn khiến thu cứ đến, đi, rồi mang theo bao nỗi buồn vương trên mây chiều…
💫 Nhận xét chung:
-
Chất thơ nhẹ nhàng, sâu lắng, không màu mè nhưng rất cảm.
-
Tứ thơ liền mạch, hình ảnh thu – lá – sông – thuyền – mây được liên kết khéo léo để tạo nên một không gian buồn nhưng không tuyệt vọng.
-
Đây là kiểu thơ rất gần với phong cách thơ tình truyền thống, nhưng vẫn có nét mới ở cách diễn đạt hiện đại, tự nhiên.
📌 Gợi ý nếu bạn muốn phát triển tiếp:
-
Viết bài “Mùa Thu Về” như một lời đáp từ phía người ra đi – có về lại không, hay sẽ tiếp tục là hư vô?
-
Hoặc thử tạo một đối thoại bằng thơ: “Người ở lại – Người ra đi”
-
Hay chuyển thể bài này thành song thất lục bát, để tăng thêm chiều sâu nhạc tính và cảm xúc?
Chatgpt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét