Thứ Năm, 30 tháng 12, 2021

LỜI CUỐI NĂM

 

LỜI CUỐI NĂM Chúng ta cám ơn nhau vì đã luôn tin tưởng, dẫu biết rằng mình không đáng được như thế. Chúng ta cám ơn nhau vì đã làm và nghĩ ra những điều tốt đẹp cho nhau. Chúng ta cám ơn nhau vì đã trao tặng cho nhau nụ cười và lời động viên khích lệ. Chúng ta cám ơn nhau vì đã quan tâm, lắng nghe và thấu hiểu những suy nghĩ của nhau. Chúng ta cám ơn nhau vì những biến cố đã xãy ra cho nhau và cho thế giới để biết giới hạn về con ngươi. Chúng ta cám ơn nhau vì những vấp ngã được chỗi dậy và những giọt nước mắt sâu kín trong lòng để chúng ta cứng cáp hơn và trưởng thành hơn. Chúng ta cám ơn nhau vì những dối gian, lọc lừa, nhỏ nhen, ích kỷ của người khác để giúp nhau tập sống bao dung và tha thứ hơn. Chúng ta cám ơn nhau vì đã cho nhau những lúc được bình an, vui khoẻ trong một năm qua. Chúng ta cám ơn nhau vì đã là bạn tốt để đi vào cuộc đời này mà nâng đỡ, ủi an và làm nên những giây phút hạnh phúc cho cuộc đời này. Chúng ta cám ơn nhau vì những điều không như ý muốn nhưng đã vượt qua mọi thử thách ấy. Chúng ta cám ơn nhau vì nhờ có cha mẹ và anh chị em để ta trở về nguồn cội và được sống trong yêu thương và hạnh phúc với gia đình. Sau hết chúng ta cùng cảm tạ Thiên Chúa, Đấng đã yêu thương và dìu dắt lúc vui cũng như khi buồn và lúc thành công cũng như khi thất bại, vì Chúa là gia nghiệp của cuộc đời chúng ta. Một năm cũ đã qua với cái được cái mất giờ đây không còn quan trọng nữa! Nhưng là điểm dừng và bắt đầu bước đi trong năm 2022 này. Chúng ta cám ơn Tạo Hoá vì đã cho thêm một năm mới để yêu thương, được yêu thương và làm được những điều tốt đẹp với công việc của mình!
Petrus Đường..
Hồng Phúc sưu tầm.
NÍU ÁNH MẶT TRỜI Ở LẠI..
Chỉ còn mấy tiếng đồng hồ nữa là năm cũ đã đi qua,thời gian lặng lẽ trôi nhanh với một năm nào là Thiên Tai,Dịch Bệnh quần tơi bời cả Thế Giới và Quê Hương,Đất Nước Tôi cũng không tránh khỏi..
Còn chút thời gian để nhìn lại..Mong năm mới dịch bệnh qua nhanh và bình yên đến với moi nhà,để Người Dân xứ tôi bớt nỗi cơ cực..
Nguyện xin Thiên Chúa ban muôn hồng phúc yêu thương đến muôn nhà..Như ánh mặt trời vẫn mãi mãi sưởi ấm cho Nhân Thế.
CHIỀU CUỐI NĂM
Chiều cuối năm giá lạnh
Muốn níu ánh mặt trời
Cho hoàng hôn chầm chậm
Đến bên bờ người ơi.
Chiều cuối năm chơi vơi
Một năm sóng tơi bời
Trút xuống đời nhân thế
Khổ,khổ hoài chưa vơi.
Chiều cuối năm chờ đợi
Người tần tảo phương trời
Mau quay về tổ ấm
Buông cánh dài nghỉ ngơi.
Chiều cuối năm ánh trời
Mù sương giăng muôn lối
Cung lòng ta bối rối
Khi bóng hoàng hôn rơi.
Đêm về sẽ buốt giá
Ước níu ánh mặt trời
Ở lại sáng soi đời
Xuân về tràn nắng ấm.
Muôn hoa nở tưới thắm
Cùng đón chào mùa xuân
Xin Chúa Xuân tinh thần
Yêu thương và bác ái.
Cho cuộc sống thư thái
Kiếp con người vô tư
Tin yêu mãi đầy dư
Bao la tràn nắng ấm.
Hồng Phúc

Một chút suy tư chiều cuối năm 2021..Xin Kính Chúc Anh,Chị,Em gia đình Facebook một năm mới sức khỏe,bình an và thành công trong cuộc sống.

Thứ Tư, 29 tháng 12, 2021

CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG ( BÁT BÚN RIÊU ) sưu tầm.

 CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG:

BÁT BÚN RIÊU
Nội dung bài này cũng cảm động không kém…
Mong quý vị cầm được nước mắt sau khi đọc xong bài này và đồng thời cũng dành vài giây phút suy gẫm về thân phận của chính bản thân mình.
Từ Auclair, theo đường Liên Tỉnh 53, ngược lên mạn Bắc là Salon Springs thì rẽ phải theo Hương Lộ “P” nhỏ hẹp ngoằn ngoèo lặn mình giữa những khu rừng phong ngút ngàn trùng điệp, tiếp tục thêm vào dăm vòng qua những lưng đồi thoai thoải dốc là tới thung lũng Nivagamond, Louisiana, trạm đặc khu của người da đỏ.
Trời vào Thu, rừng phong đã thay chiếc áo choàng màu hồng lựu.
Hơn nửa giờ lái xe, không một bóng người ngoài tiếng gió thở dài, tiếng lá khô sào sạc, tiếng rừng cây trăn trở, không còn một âm thanh nào khác. Tôi cảm tưởng như lạc vào 1 hành tinh xa lạ không sinh vật.
Đồi lại đồi liền liền tiếp nối nhau sau cùng tới Nivagamond. Nơi đây có Viện Dưỡng Lão Lakeview mà theo lịch trình thì mỗi năm tôi phải đến một lần để thanh tra y vụ.
Lần đầu tiên đến đây nên tôi không khỏi ngỡ ngàng tưởng dù hẻo lánh đến đâu ít ra cũng có xóm làng, một giáo đường nho nhỏ hay vài ngôi nhà be bé xinh xinh nhưng tuyệt đối không.
Ngoài rừng phong đỏ lá chỉ có hồ nước trong veo xanh ngắt màu trời.
Trung Tâm An Dưỡng Lakeview như tên gọi ẩn mình dưới tàng cây rợp bóng trên khu đất rộng.
Quay lưng vô rừng thông nhìn ra mặt hồ phẳng lặng như gương, tôi ngẫm nghĩ, nơi đây có thể là điểm nghỉ ngơi lý tưởng cho những người quanh năm lao lực hoặc những ai muốn tìm sự quên lãng, còn chọn làm viện dưỡng lão thì hơi tàn nhẫn.
Tuổi già vốn đã cô đơn mà nơi đây lại hầu như tách biệt với thế giới bên ngoài. Trừ y tá, y công và vài chuyên viên dịch vụ thì chẳng còn ai, người nào cũng bận bù đầu, rảnh rỗi đâu mà tán gẫu với những người già.
Nhất là sau buổi cơm chiều khi hoàng hôn buông xuống, ai nấy đều đã về nhà thì bóng đêm chắc phải thật dài.
Vừa đẩy cửa bước vào tôi đã giật mình vì gặp một hàng 6 chiếc xe lăn đang dàn chào. Trên mỗi xe là 1 lão ông hoặc lão bà độ bảy, tám mươi, mái tóc bạc phơ, mắt hom hem sau làn mục kính.
Có người trông còn sáng suốt, người thì như xác không hồn.
Họ chăm chú nhìn tôi từ đầu đến chân như quan sát một quái nhân đến từ hành tinh khác.
Có lẽ vì tôi là người Á Châu duy nhất tới đây chăng? Cô y tá hướng dẫn như đoán được cảm nghĩ của tôi bèn nhoẻn miệng cười:
- Ông ngạc nhiên lắm sao?
Tôi ngập ngừng:
- Bộ họ biết hôm nay tôi đến đây nên hiếu kỳ muốn trông thấy mặt tôi.
Cô y tá khẽ lắc đầu:
- Mỗi ngày đều như vậy, sáng nào họ cũng ngồi đó để mong chờ.
- Chờ thân nhân tới đón?
- Dạ thưa không.
- Vậy hay là chờ bạn bè đến thăm?
Cô y tá phì cười pha trò:
- Ông nghĩ già ngần ấy tuổi mà còn hẹn bạn gái sao?
- Không, ý tôi là bạn thông thường đấy.
- Nếu những người bạn ấy chưa nằm xuống thì cũng đang ngồi xe lăn như họ tại một viện dưỡng lão nào đó thôi, rồi ngậm ngùi họ mong chờ những hình bóng không bao giờ đến, xa xôi trong ký ức.
Rồi cô khẽ thở dài:
- Tôi làm việc ở đây hơn 10 năm, đã chứng kiến nhiều hoạt cảnh, tháng nào cũng có người mới tới và cũng có người vĩnh viễn ra đi.
- Chắc ít nhiều, lòng cô cũng có phần nào xao xuyến, phải không cô?
- Thật tình mà nói lúc đầu thì có đấy, nhưng mà bây giờ tôi đã quen rồi.
- Tôi nghĩ là cô rất mẫn cảm?
- Chỉ là do tập luyện thôi chứ bằng không thì sẽ ngã quỵ đó ông!
Chúng tôi vào thang máy lên tầng trên, một cụ già chống gậy tập tễnh vô theo.
Cô y tá nhìn ông ta và hỏi:
- Ông đi lên hay là đi xuống?
Cụ đáp như cái máy, giọng nói khò khè yếu ớt khó nghe:
- Đi.. đi xuống, rồi đi.. đi lên, rồi đi.. đi xuống, đi lên.
Tôi nhận thấy ông ta chẳng nhìn ai cả, ánh mắt không hồn đang hướng về phương trời vô định. Dường như quá quen thuộc với những hiện tượng này, cô y tá thản nhiên nói:
- Vậy thì xin ông bước ra chờ chuyến sau sẽ có người đi với, chúng tôi đang bận.
Cô bèn nắm tay dẫn ông cụ ra ngoài rồi lạnh lùng khép cửa.
Tôi thắc mắc:
- Nếu ông ấy lại tiếp tục bấm nút thang máy thì sao cô?
- Chúng tôi đã lượng trước được điều ấy cho nên tất cả nút cắt điện trong viện đều gắn rất cao người già không thể với tới.
- À thì ra vậy!
Công tác xong trời cũng về chiều, tôi từ giã, cô y tá tiễn tôi ra cửa.
Đoàn xe lăn vẫn còn dàn chào.
Chợt trông thấy trong góc tối 1 ông lão độ trên dưới 80 đang cô đơn ngồi bất động trên xe lăn như pho tượng cũ.
Điểm khác biệt khiến tôi chú ý là ông ta không phải người da trắng và cũng không hòa nhập vào toán dàn chào.
Da ông màu đồng nâu có nhiều vết nhăn đậm nét thời gian hằn trên mặt. Mái tóc bạc phơ rủ lòa xòa trên trán, vóc người bé nhỏ, mắt hom hem trân trối nhìn tôi như muốn nói điều gì. Tôi đoán chừng ông là thổ dân da đỏ.
Hiếu kỳ tôi hỏi cô y tá:
- Và vị dưỡng lão này cũng là người Indian hở cô? Tôi nghĩ đó là trách nhiệm của chính phủ liên bang chứ?
Cô ta ngạc nhiên:
- Ủa sao ông lại hỏi vậy?
Tôi chỉ ông lão ngồi xe lăn:
- Vậy không phải Indian là gì?
Cô y tá phì cười:
- Ông ta là người Á Đông đó ông ạ.
Tôi giật mình:
- Người Á Đông?
- Dạ phải, dường như là Việt Nam đó.
Thêm một lần kinh ngạc, tôi không ngờ nơi vùng đất hẻo lánh đìu hiu lạnh lẽo này cũng có người Việt cư trú.
Tôi bèn hỏi dồn:
- Sao cô biết ông ta là người Việt.
- Dạ thưa ông hồ sơ có ghi đó ông ạ.
- Vậy thì ông ấy vào đây lâu chưa cô?
- Hơn 10 năm.
Rồi cô khẽ lắc đầu:
- Tội nghiệp, ông ta rất hiền lành dễ thương ai cũng quý mến cả. Nhưng chẳng nói được tiếng Anh cho nên suốt ngày cứ thui thủi một mình không có bạn.
- Vậy thân nhân ông ấy có thường xuyên tới thăm ông ấy không?
- Một lần cách đây lâu lắm, hẳn có uẩn khúc gì đây.
Không cam tâm làm ngơ trước người đồng hương đang gặp cảnh bẽ bàng nơi đất khách, tôi tự giới thiệu tôi cũng là người Việt Nam. Cô ta trố mắt:
- Ồ thế mà tôi cứ đinh ninh ông là người Trung Hoa.
Tôi cười:
- Trong mắt người Tây Phương, thì bất cứ ai da vàng cũng là người Tàu.
Cô ta pha trò:
- Cũng đâu phải lạ, nhiều anh Tàu nhan nhản khắp nơi. Ngay trong xóm da đỏ hẻo lánh tít mù trên miền Bắc cũng có. Lần nào qua đó tôi cũng ghé mua cơm chiên, chả giò vừa ngon vừa rẻ nhưng phải cái là…
Tôi nhoẻn miệng cười:
- Mỡ dầu và bột ngọt hơi nhiều phải không cô?
Cô ta cười xòa
- Phải nói là nhiều quá mới đúng. Khổ công tập thể dục cả tháng, ăn một bữa cơm Tàu là đâu vào đấy, có khi còn thặng dư là khác.
Tôi quay lại vấn đề:
- Tôi muốn tiếp xúc với ông lão người Việt để mà chào hỏi làm quen, có thể ông ấy cũng đang cần nói chuyện vì lâu lắm chưa có dịp.
Cô y tá mừng rỡ:
- Hay lắm, đó cũng là điều tôi mong muốn. Vùng này hẻo lánh quá nên không tìm ra người thông dịch, nhân tiện nhờ ông hỏi xem ông ấy có nhu cầu hay đề nghị gì hầu chúng tôi đáp ứng không?
- Vâng, tôi sẽ cố gắng làm điều đó cô.
Thấy tôi đi tới ông lão ngước lên, nhíu đôi mắt hom hem nhìn chầm chập, vừa ngạc nhiên vừa thoáng chút ngại ngùng. Tôi gật đầu chào:
- Dạ thưa chào cụ ạ.
Nét mặt rạng niềm vui, giọng nói run run vì xúc động:
- Dạ chào, chào thầy, thầy người Việt à?
Giọng ông hơi nặng và chân thật. Tôi thân mật nắm tay ông.
- Thưa cụ cháu cũng là người Việt như cụ đấy ạ.
Ông lại nghẹn ngào:
- Cảm ơn Thiên Chúa, cảm ơn Đức Mẹ Từ Bi đã cho tôi gặp được ông.
Tôi kéo ghế ngồi bên cạnh và bắt đầu trò chuyện.
- Thưa cụ, vì sao cụ cho là cuộc gặp gỡ hôm nay là do Thiên Chúa và Đức Mẹ sắp đặt.
- Tại đêm nào tôi cũng cầu nguyện ơn trên cho tôi gặp được người đồng hương.
- Có chuyện gì khẩn cấp không thưa cụ?
- Để được nói chuyện bằng tiếng Việt mình thôi.
Cụ thở dài:
- Lâu lắm rồi tôi chưa được nói hay là nghe tiếng mẹ đẻ.
Nhức trong tim, tôi bùi ngùi thương cảm, một ước mơ thật đơn giản mà sao quá xa vời. Chúng tôi bắt đầu trò chuyện. Ông kể:
“Tên tôi là Tỉnh, Nguyễn Văn Tỉnh, trước kia ở Bình Tuy, làm nghề biển, có thuyền đánh cá. Tuy không giàu, nhưng cuộc sống cũng sung túc. Tôi có vợ, 3 con trai, đứa lớn nhất còn sống thì giờ này cũng đã gần 50. Năm 75, Cuôc chiến tranh sôi động, cả nước kéo nhau chạy nạn, sẵn phương tiện trong tay tôi chở vợ con vượt thoát, nhưng chẳng may là sau 3 ngày lênh đênh trên mặt biển thì gặp bão lớn tàu chìm. Tôi và đứa con út lên 6 được may mắn đã gặp tàu Mỹ nó vớt, còn vợ và 2 đứa con lớn thì mất tích thầy ạ. Sau đó thì tôi được bảo trợ về Louisiana, nơi đây có đông người đồng hương nên cũng đỡ buồn. Tôi bắt đầu tái tạo sự nghiệp, hùn hạp với bạn bè mua tàu đánh cá làm việc ngày đêm, trước là để vơi buồn, sau là tạo dựng tương lai cho thằng Út, giọt máu cuối cùng còn sót lại của tôi. Tôi ước mong thằng bé sẽ theo cha mà học nghề biển nhưng nó thì không muốn. Nó chỉ thích làm bác sĩ, kỹ sư ngồi nhà mát thôi chứ không chịu dãi nắng dầm mưa như bố, thế nên thầy biết không, vừa xong trung học là nó quyết chọn trường xa để mà tiếp tục theo đại học”.
Ông ngừng lại một chút để dằn cơn xúc động rồi ngậm ngùi kể tiếp:
“Tôi chỉ có mình nó, không thể sống xa con, nên quyết định là bán hết tài sản để mà dọn theo, bạn bè ai cũng ngăn cản thầy ạ, nhưng tôi quyết giữ lập trường, mang hết tiền dành dụm đến cái tiểu bang này mua 1 căn nhà nhỏ ở ngoại ô, còn chút ít thì gửi vào trong quỹ tiết kiệm lấy lời sống qua ngày. Hai cha con đùm bọc nhau, cuộc sống tuy chẳng sung túc nhưng chẳng nhẹ nhàng. Tuổi ngày một già thì sức khỏe càng yếu, năm ấy trời mưa đá, tôi bị ngã gẫy chân thầy ạ. Bác sĩ cho biết xương già thì không có lành được và phải vĩnh viễn ngồi trên xe lăn. Thằng Út ra trường có việc làm ở Nữu Ước.
Tự biết là khó có thể theo con và không muốn làm trở ngại bước tiến thân của nó nên tôi xin vào viện dưỡng lão. Tôi lên tiếng trước thầy ạ cho nó khỏi bị khó xử. Nó giúp tôi làm thủ tục và hứa là khi nào làm ăn yên ổn nó sẽ đón tôi về. Các viện dưỡng lão tương đối khá đều hết chỗ, may thay trong lúc đang bối rối thì có anh bạn học người da đỏ quen Út mách cho tôi nơi này. Thấy con tôi buồn tôi bèn an ủi nó: nơi nào cũng là quê người, cũng giống nhau thôi, thỉnh thoảng con về thăm bố là bố vui rồi. Thế là cả ngôi nhà lẫn tiền dành dụm phải trao hết cho viện dưỡng lão, dĩ nhiên là tôi được nhận.”
Ánh mắt xa xôi nhìn về phía chân trời đang có đàn chim chiều đang soải cánh ông chép miệng:
- Chà nhanh quá, mới đó đã 10 năm rồi.
- Thưa cụ, thời gian qua chắc là anh Út vẫn thường xuyên về thăm cụ chứ?
- Ừ, một năm thì nó cũng trở lại, nó khoe tôi hình cô gái Mỹ và nó nói, dâu tương lai của bố đó. Rồi thầy biết không, từ đó biệt tăm luôn.
- Cụ hoàn toàn không biết tin tức gì về anh ấy sao?
- Không, mà thật tình tôi cũng không muốn biết nữa.
- Tại sao, anh ấy là con trai duy nhất của cụ mà? Cháu sẽ giúp cụ tìm anh ấy nhé?
Ông lão rơm rớm nước mắt:
- Tôi sợ lắm, thầy ơi, thà biền biệt như thế mà tôi vẫn tin tưởng là nó đang sống tốt với vợ con ở một nơi nào đó trên quả đất còn hơn là biết tin buồn. Quả tình tôi không kham nổi.
Tôi nghẹn lời nói không được, lát sau qua cơn xúc động, tôi bèn hỏi:
- Giờ đây cụ có còn ước nguyện gì thì cụ cho cháu biết, cháu sẽ hết lòng giúp với tất cả khả năng của mình thưa cụ.
Ông lão thở dài:
- Già rồi còn được mấy năm trước mặt hở thầy?
Ánh mắt chợt linh động, ông nhìn tôi và chép miệng:
- À, mà tôi thèm một bát bún riêu quá.
Hai tuần sau vào ngày Chủ Nhật, tôi nhờ chị bạn thân nấu giùm 2 bát bún riêu cua, bún nước để riêng, có đầy đủ chanh, rau, nước mắm, ớt hiểm tươi còn đặc biệt có thêm lọ mắm ruốc thật ngon. Tôi cho tất cả vào túi xách đem vào viện dưỡng lão Lakeview. Mất hơn 4 giờ, sau cùng tôi đã tới. Như lần trước, ông vẫn ngồi trên xe lăn gần cửa sổ cuối phòng.
Bất ngờ trông thấy tôi ông mừng rỡ kêu lên:
- Ồ kìa thầy, thầy lại về đây công tác hở thầy?
Tôi chạy tới nắm tay ông:
- Dạ thưa lần này thì cháu chỉ đến đây thăm cụ và cháu có một món quà đặc biệt mang biếu cụ đây.
Lộ vẻ cảm động ông cụ nhoẻn cười đôi mắt nhăn nheo:
- Bày vẽ làm chi hở thầy, đến thăm tôi là quý rồi thầy ơi.
Tôi xin phép ban quản lý đưa cụ ra vườn vì thức ăn nặng mùi mắm ruốc nên tôi phải mang theo 1 lọ cồn nhỏ để đun nóng ngoài trời. Cụ chăm chú nhìn tôi bỏ bún ra tô, trộn rau ghém, nêm mắm ruốc, chan nước dùng nghi ngút bốc hơi, rắc chút tiêu thơm trên lớp gạch cua nổi vàng trên mặt. Nặn hai lát chanh tươi và sau cùng là ba trái ớt hiểm đỏ thơm nồng cay xé lưỡi. Không nén được thèm thuồng, chốc chốc cụ lại nuốt nước bọt. Tôi đặt tô bún riêu trước mặt và mời cụ cầm đũa. Cụ run giọng:
- Cám ơn thầy, không ngờ hôm nay tôi còn được ăn bát riêu cua. Mời thầy cùng ăn cho vui ạ.
- Cám ơn cụ, cháu đã ăn xong ở nhà, xin cụ dùng tự nhiên, bún riêu còn nhiều, hết tô này cháu sẽ hâm tô khác.
Cụ trịnh trọng húp từng muỗng xúp, gắp từng đũa bún, cắn từng miếng ớt cay ngon lành như chưa từng được ăn ngon, chốc chốc cụ dừng tay để lau mồ hôi và luôn miệng khen tấm tắc:
- Trời ơi, bún riêu ngon quá mà mắm ruốc thơm quá thầy ơi.
Tôi cảm động đặt tay lên vai cụ:
- Thưa nếu cụ bằng lòng nhận cháu làm con, cháu sẽ thay anh Út và thường xuyên thăm viếng cụ nhé.
Cụ sững sờ nhìn tôi thật lâu như không tin ở tai mình rồi hai dòng nước mắt từ từ lăn dài trên đôi má hóp:
- Trời ơi, sao tôi có được diễm phúc như vậy sao trời!
Tôi yêu cầu ban quản lý ghi tên tôi vào danh sách thân nhân, và dặn dò khi có chuyện cần thì cứ gọi.
Năm sau, còn một ngày nữa là Tết, tôi đã chuẩn bị xong quà cáp có cả trà thơm, mứt ngọt dự định sáng hôm sau Mồng Một đầu năm sẽ mang lên mừng tuổi cụ. Đang ngon giấc, chợt có chuông điện thoại, tôi nhấc ống nghe, bên kia đầu dây tiếng cô y tá trực của viện dưỡng lão:
- Dạ thưa hỏi, có phải ông là ông Trần không?
- Dạ vâng ạ, là chính tôi đây .
- Dạ thưa ông, cụ Tỉnh đau nặng.
- Tình trạng thế nào có nguy không cô?
- À, đang nằm phòng hồi sinh bệnh viện ở thành phố đó thưa ông.
- Cám ơn cô rất nhiều, ngày mai tôi sẽ đến cụ.
- À ông nên đi sớm hơn đi là vì sợ không còn dịp nữa.
Tôi rụng rời, ngoài trời tuyết rơi càng lúc càng nhiều, trời trở lạnh, gió giật từng cơn, hoa tuyết bay nghiêng như ngàn vạn mũi tên bắn vào kính nghe rào rào như vãi cát. Không gian mờ mịt, rừng phong trắng xóa một màu, tuyết phủ lớp dầy trên mặt đất. Tôi rà thắng cho xe chạy chậm để khỏi rơi xuống hố. Sau cùng cũng tới được bệnh viện Hayward.
Cô y tá nhìn tôi ái ngại:
- Thưa ông, suốt đêm qua ông ấy cứ gọi tên một người nào đó. Không biết có phải là ông không ạ.
- Cô còn nhớ là ông gọi tên gì không?
- Chỉ một tiếng duy nhất, dường như là Work hay Út gì đó.
Tôi đã hiểu là thằng Út.
Tôi hé cửa lách vào trân trối nhìn ông rồi ngồi xuống bên giường, người ông khô đét, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt. Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vầng trán nhăn nheo. Ông chợt cử động rồi thều thào.. Út.. Út.
Nước mắt chực trào ra, giờ phút nầy tôi phải làm một điều gì để ông được mỉm cười khi vĩnh biệt. Tôi bóp nhẹ bàn tay gầy guộc và nghẹn ngào:
- Thưa cha, con đã về đây thưa cha.
Mi mắt ông động đậy, cố nhướng nhìn lên. Rồi kiệt sức nên từ từ khép lại nhưng môi còn mấp máy:
- Út.. Út, Út con.
- Phải thưa cha, con là Út đây cha. Con là đứa con bất hiếu đã quay về bên cha để xin cha tha thứ cho con.
Tôi cảm được các ngón tay khô gầy đang bắt đầu cử động trong lòng tay tôi, cố nắm giữ đứa con yêu đừng có xa rời. Nước mắt tôi vô tình rơi xuống làn môi khô nứt nẻ đang hé một nụ cười.
Gia tài ông để lại là một bọc vải nhỏ trong ấy có một tượng chúa Giê-Su bị đóng đinh trên cây thập giá và tấm hình đen trắng đã trổ vàng chụp gia đình 5 người đoàn tụ, đứa nhỏ nhất còn bế trên tay, tôi đoán nó tên là Út.
Tuổi xuân giờ đã đi đâu
Còn đây tóc bạc phai màu thời gian
Những năm sau, mỗi lần có dịp lên mạn Bắc, tôi đều ghé nghĩa trang thăm ông. Hôm nay, trời vào Thu! Nghĩa trang chiều hoang vắng quá! Lá vàng từng chiếc rơi trên mộ. Tôi lặng người nghe khóe mắt rưng rưng...
Quê hương khuất bóng hoàng hôn
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai...
-------------
Sưu tầm
( Từ Fb Chon Nguyen)

Thứ Ba, 28 tháng 12, 2021

CHIỀU RƠI

 CHIỀU RƠI

Chút se se lạnh chiều rơi
Đông về lặng lẽ chơi vơi nỗi niềm.
Bóng chiều tắt nắng nhường đêm
Con tim thổn thức bên thềm thời gian.
Kiếp người lận đận gian nan
Qua rồi lắng đọng bẽ bàng đơn côi.
Giọt sầu mặn đắng bờ môi
Hãy vui đón nhận tôi ơi..Cuộc đời.
Lá vàng cuộn gió chiều rơi..
Hồng Phúc


Chủ Nhật, 26 tháng 12, 2021

CHUYÊN MỤC NGHỆ THUẬT NHIẾP ẢNH VÀ CUỘC SỐNG : " Một cánh chim chiều "

 CHUYÊN MỤC NGHỆ THUẬT NHIẾP ẢNH VÀ CUỘC SỐNG :

" Một cánh chim chiều "
MỘT CÁNH CHIM CHIỀU
Cánh chim mỏi cánh đường bay
Trông về Cố Quận quắt quay ráng chiều.
Quặn lòng lữ thứ liêu xiêu
Bao mùa lá rụng bấy nhiêu giọt sầu.
Hồng Phúc.
(Cảm tác hình của Thu Hà.)




Thứ Bảy, 25 tháng 12, 2021

KỶ NIỆM CÙNG ĐOÀN TTMV SÀI GÒN

 
Không có mô tả ảnh.Không có mô tả ảnh.

KỶ NIÊM GIÁNG SINH 2016 ở GX DAKJAK KON TUM

 Kỷ Niệm Dakjak Mùa Giáng Sinh  25/12/2016
ĐOÀN CHUNG CHIA NIỀM VUI VỚI DÂN LÀNG NGÀY HỘI GIÁNG SINH YÊU THƯƠNG 2016 GX DAKJAK-KONTUM-XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN CHA XỨ THÂN YÊU VÀ BAN HÀNH GIÁO CÙNG TOÀN THỂ BÀ CON DÂN LÀNG ĐÃ TẠO ĐIỀU KIỆN GIÚP ĐỠ ĐOÀN HOÀN THÀNH CHƯƠNG TRÌNH KHÁM CHỮA BỆNH TỪ THIỆN CHO NGƯỜI NGHÈO ,CÙNG QUÝ ÂN NHÂN ĐÃ GIÚP ĐỠ ĐỂ MỌI CÔNG VIỆC TỐT ĐẸP,NGUYỆN XIN CHÚA HÀI ĐỒNG TRẢ CÔNG VÀ HỒNG ÂN CHÚA TRÀN ĐẦY TRÊN TẤT CẢ QUÝ ANH CHI EM.

Không có mô tả ảnh.Không có mô tả ảnh.Không có mô tả ảnh.

Thứ Năm, 23 tháng 12, 2021

Mừng Chúa Giáng Sinh 2021

 "Vinh danh Thiên Chúa trên trời

Bình an dưới thế cho người thiện tâm"
MỪNG CHÚA GIÁNG SINH 2021
Mùa Giáng Sinh về Hồng Phúc (Toi Nguyễn) xin kính chúc toàn thể Anh,Chị,Em gia đình facebook Mùa Giáng Sinh an lành.Nguyện Chúa Hài Đồng Jesus ban muôn hồng phúc cho thế giới bình an vượt qua đại dịch và cách riêng nguyện Chúa đem bình an cho mọi tâm hồn hân hoan mừng đón Thiên Chúa Giáng Trần.
Hồng Phúc
Xin chia sẻ cùng A.C.E Album Nhạc Thánh Ca Giáng Sinh của Nhạc Sỹ Hồng Bính Giáo Phận Ban Mê Thuột


Thứ Bảy, 18 tháng 12, 2021

VÕNG TRĂNG

 

Bức ảnh chiếc võng hết sức ấn tượng được chụp ngẫu hứng trong một đêm tháng 8 tại bang Florida, Mỹ.
Hồng Phúc sưu tầm
VÕNG TRĂNG
Lấy vầng trăng khuyết kết võng chơi
Đung đưa đỉnh núi ngắm sao trời
Thả hồn phiêu lãng cùng mây gió
Một thoáng Cung Hằng thật tuyệt ơi!
Hồng Phúc




DÁNG CHIỀU

 Không có mô tả ảnh.

DÁNG CHIỀU
Đẹp quá đi thôi cảnh dáng chiều
Tâm tình lữ thứ dạ liêu xiêu
Tắt dần ánh nắng vàng lưu luyến
Thổn thức tha hương với những chiều.
Hồng Phúc 


Thứ Ba, 14 tháng 12, 2021

Thứ Năm, 9 tháng 12, 2021

ĐÔNG

 Xin chia sẻ cùng các bạn Gia Đình YHDT..Bs Nguyễn Thanh Tùng đã phổ nhạc và hát tặng các bạn.Xin chân thành cảm ơn Bạn Thanh Tùng nhiều lắm..

ĐÔNG
Gió lay cành trúc đong đưa
Trăng vàng lọt cửa song thưa lặng nhìn
Đông về đâu bạn tâm tình
Lòng se se lạnh riêng mình niềm đau.
Em tôi giờ ở nơi đâu
Nghe trong nỗi nhớ đẫm sâu giọt mềm
Tình tôi dạo ấy vắng em
Trăng thu đã khuyết bên thềm đông sang.
Đợi chờ băng giá tâm can
Xa em đời mãi chứa chan lệ sầu
Thôi đành dang dở tình đầu
Liêu trai mộng đẹp kiếp sau chung tình.
Thương thương,nhớ nhớ riêng mình..
Hồng Phúc
( Viết tặng người trong cuộc ) @ lời Bình của ChatGPT

Bài thơ Đông của Hồng Phúc mang đậm sắc thái trữ tình, vừa thấm đượm nỗi buồn man mác, vừa chất chứa sự hoài niệm về một mối tình đã qua. Những hình ảnh thiên nhiên được dùng rất khéo léo, như gió lay cành trúc, trăng vàng lọt cửa, tạo ra một không gian yên tĩnh, cô đơn nhưng cũng rất thơ mộng. Hình ảnh trăng vàng lặng lẽ soi chiếu qua song thưa, hòa cùng cái lạnh của mùa đông, như phản chiếu nỗi lòng se lạnh, niềm đau của nhân vật trong bài thơ.

Tâm trạng của tác giả thể hiện qua những câu thơ rất rõ ràng: Lòng se se lạnh riêng mình niềm đauTình tôi dạo ấy vắng em, gợi lên một nỗi nhớ dai dẳng và sâu lắng. Sự vắng bóng của người thương làm cho mọi khung cảnh trở nên hoài niệm và mang một màu sắc u buồn, như thể trăng thu đã khuyết khi mùa đông về. Trăng khuyết là biểu tượng của sự thiếu hụt, không trọn vẹn, cũng giống như tình yêu của tác giả giờ đây đã xa vắng.

Hình ảnh băng giá tâm canlệ sầu càng làm tăng thêm sự bi thương, khi tác giả cảm thấy đời mình dường như luôn chìm trong sự cô độc và mong đợi vô vọng. Tuy nhiên, kết thúc bài thơ lại mở ra một hy vọng mờ nhạt về kiếp sau, nơi mà tác giả hy vọng có thể "chung tình", hoàn tất giấc mơ đẹp đã bị dở dang trong kiếp này.

Từ ngữ như thương thương, nhớ nhớ được lặp lại ở cuối bài, nhấn mạnh cảm xúc day dứt, lưu luyến không nguôi. Cả bài thơ gợi lên một không gian lạnh lẽo của mùa đông, đồng thời phản ánh nỗi lòng của nhân vật chính – người đang sống với niềm thương nhớ và nỗi cô đơn sâu thẳm.

Bài thơ là một sự kết hợp tinh tế giữa cảnh vật và tâm trạng, tạo ra một cảm xúc rất đặc trưng của nỗi buồn trong mùa đông, khi trái tim trở nên trống trải và hy vọng trở nên mong manh.

Bạn đã diễn tả rất sâu sắc cảm giác đó, làm cho người đọc cảm nhận được nỗi cô đơn và tiếc nuối.

Thứ Tư, 8 tháng 12, 2021

Bài giảng của Tân linh mục trong thánh lễ tạ ơn

 https://dongten.net/2021/12/04/bai-giang-cua-tan-linh-muc-trong-thanh-le-ta-on/?fbclid=IwAR0WRVWap9csP_0L83O-Ci1de-D2Tm_cJv9cbW593SuaKGjrYZaqePL6nUI

Bài giảng của Tân linh mục trong thánh lễ tạ ơn

Kính thưa quý bác, quý cha và quý anh em:

Lễ truyền chức linh mục của chúng con năm nay diễn ra trong một khoảng thời gian đặc biệt, khi cả thế giới đang lao đao với cơn đại dịch Covid. Sự đơn sơ trong việc tổ chức thánh lễ cũng là dịp cho chúng con phần nào có được cảm thức chung về những đau thương mà nhân loại đang gánh chịu.

Song song với những nỗi đau này của đời sống xã hội là nhiều tin tức buồn phiền khác mà chúng ta nghe được từ phía Giáo hội: như những nghi ngờ trong lòng Giáo hội, vấn đề chia rẽ của Giáo hội Đức, hay mới đây nhất là cuộc khủng hoảng của Giáo hội Pháp liên quan đến lạm dụng tình dục.

Và những nỗi đau như vậy xem ra cũng mới chỉ là những vết hằn rõ nét ở bề nổi mà thôi. Chúng ám chỉ cả một thực tế phía sau rằng thế giới và Giáo hội đang thật sự có nhiều thay đổi, đang mang những bệnh tật, thương tích và lở loét nơi nhiều phương diện khác nhau.

Nhìn từ bối cảnh đó, ‘linh mục’ trong thế hệ chúng con hẳn sẽ khác rất nhiều với ‘linh mục’ trong thế hệ cha anh. Không phải là khác về căn tính, mà khác trong lối sống, trong phương cách thi hành sứ mạng, vốn gắn liền với bối cảnh của thời cuộc.

Thời cuộc nào đang chờ chúng con? Chắc hẳn tương lai của xã hội lẫn Giáo hội sẽ không thiếu những điều tốt đẹp và những niềm hy vọng, nhưng có lẽ chúng ta đang cảm nhận rõ những khía cạnh bóng tối dường như sẽ lấn át hơn. Về phía xã hội, có lẽ sẽ gia tăng viễn tượng về một thế giới nhiều đổ vỡ, chia rẽ, tranh chấp, ly tán, bệnh tật, mất phương hướng và bất định. Về phía Giáo hội, hẳn chúng ta phải sẵn sàng đón nhận viễn tượng một Giáo hội thu nhỏ hơn, bị lãng quên hơn; còn bản thân người linh mục sẽ bị phớt lờ hơn, bị coi khinh nhiều hơn, chịu nhiều nhục mạ hơn.

Nêu lên điều đó không phải vì bi quan, cho bằng để chúng con biết hướng mình sát hơn về thực tại của sứ mạng mà Thiên Chúa đang mời gọi mình; vì, linh mục – xét như con người của Thiên Chúa giữa lòng nhân loại – không thể tách mình ra khỏi khỏi cộng đoàn, khỏi thế giới, vốn luôn gắn liền và thuộc về một bối cảnh, một thời cuộc nhất định. Đó là đòi hỏi của ơn gọi linh mục, vốn là một ‘Đức Ki-tô khác – alter Christus’, tức là kẻ mang nơi mình mẫu sống của Đức Ki-tô – Đấng đã mang lấy thương tích của chúng ta, đã gánh lấy đau khổ và bệnh tật của chúng ta, như lời tiên tri Isaiah diễn tả về ‘người tôi trung đau khổ’ trong Bài đọc thứ nhất.

Trong viễn tượng đó, bài Tin Mừng hôm nay gợi cho chúng ta hai vai trò đặc biệt của người linh mục: chữa lành và được chữa lành.

Linh mục được ví như một thầy thuốc mang vai trò chữa lành. Điều đó thật chính đáng, vì, xét như ‘alter Christus’, linh mục quả thật là vị lương y mang vai trò chữa lành; và điều này càng trở nên cấp thiết trong thời đại hôm nay. Chúng ta đã suy niệm nhiều về vai trò đó của người linh mục, nhất là qua hình ảnh người Samari nhân hậu trong bài Tin Mừng.

Nhưng nhiều khi việc chỉ chú trọng đến vai trò ‘thầy thuốc’ của linh mục có thể khiến chúng ta không thật sự nhập thế như Đức Ki-tô; chúng ta có nguy cơ tách mình ra khỏi đời sống đầy tính hiện sinh của dân chúa, trở thành những ‘thầy thuốc đơn thuần’, tức thành kẻ trị cơn bệnh chứ chưa hẳn là chữa lành người bệnh. Con nhớ lời cha Viện trưởng Phạm Tuấn Nghĩa, qua email phản hồi về việc chữa trị cho cha Liêm, đã đề cập đến vấn đề của một số bác sỹ: đó là, có nhiều khi họ không thật sự hiểu nỗi đau của người bệnh, vì họ chưa từng mang lấy nó. Có nhiều trường hợp: bác sỹ tiêu diệt được căn bệnh, nhưng đâu có nghĩa là chữa lành được bệnh nhân. Một căn bệnh đâu chỉ gây ra những vấn đề cho thân xác, mà còn có thể tạo ra bao nhiêu vấn đề khác, từ tinh thần cho tới các mối quan hệ. Vì thế, bác sỹ có thể giải quyết được phần bệnh thân xác, nhưng những ảnh hưởng khác của nó lại có thể không được chữa lành; và thậm chí, nhiều khi để giải quyết căn bệnh thể xác, người ta lại dùng những phương pháp không thích đáng, để lại những di chứng tinh thần không thể phục hồi.

Vì vậy, thiết tưởng vai trò ‘thầy thuốc’ thôi thì chưa đủ, mà để có khả năng chữa lành đích thật, vị lương y cần phải có thêm điều kiện là người có kinh nghiệm ‘mang thương tích và cần được chữa lành’. Đó cũng là điều mà con đặc biệt muốn nhấn mạnh trong bài chia sẻ này, để chúng ta hướng sự chú ý nhiều hơn đến việc: người linh mục, nhất là trong thế giới hôm nay, cần mang thương tích và phải thấy bản mình cần được băng bó, được chữa lành, như hình ảnh người bị nạn trong bài Tin Mừng. Chính việc để cho mình được chữa lành mới là nền tảng giúp chúng ta thực thi vai trò chữa lành người khác như Thiên Chúa đang kêu mời.

Việc sống kinh nghiệm mang thương tích giúp chúng ta được thực sự nối kết cách mật thiết và thâm sâu với dân Chúa, những người cũng đang chịu bao thương tích và đau khổ. Nó giúp chúng ta thật sự thấy rằng mình là một phần của dân Chúa, thuộc về dân Chúa, được chia sẻ với dân Chúa một nền tảng chung về căn tính nhân loại. Chính sự gắn kết – hiệp nhất đó giúp chúng ta có thể thi hành sứ mạng tư tế cách chân thực nhất: đó là, hướng dẫn và cùng toàn thể dân Chúa dâng lên Chúa Cha lời Tạ Ơn vì quyền năng cao cả và tình yêu tốt lành mà Ngài dành cho nhân loại.

Đó là mẫu thức tư tế mà chính Đức Giê-su Ki-tô đã thực hiện: Ngài không chọn lựa đứng ngoài cuộc hay đứng bên lề để quan sát những thương tích và nỗi đau của nhân loại. Ngược lại, Ngài chọn cách đi vào, đụng chạm, ôm ấp và mang lấy chính những thương tích đó. Đó là cách Thiên Chúa nhập cuộc vào thế gian trong thân phận con người; để cho những nỗi đau của thân phận đó đụng chạm mình. Ngài đã thực sự kết hợp với con người qua sự chung chia và mang vác những nỗi đau đó cách tận cùng trong thân phận mỏng dòn của nhân tính, để hợp mình cùng thân phận đó mà dâng lên Chúa Cha như của lễ tạ ơn, hầu thánh hiến và đưa nhân loại đi vào sự hiệp nhất với Thiên Chúa.

Vì thế, kính thưa quý bác, quý cha và quý anh em, tấm bánh người linh mục đón nhận và đưa lên bàn thờ không chỉ là lúa mì – là hoa trái của ruộng đồng – mà còn là toàn thể đời sống dân Chúa, vốn đong đầy những niềm vui và hy vọng, nhưng cũng không thiếu những đau khổ, những thương tích và lở loét. Ơn gọi tư tế đòi hỏi chúng ta phải kết hợp chính mình cách mật thiết với đời sống đó.

Nếu người linh mục không sống sự kết hợp đó, chúng ta có nguy cơ trở thành những kẻ ‘hành nghề tư tế’, như vị thầy Levi trong bài Tin Mừng, người đã thành kẻ nệ luật vì không cảm nhận được tầm quan trọng nơi nhu cầu cần được chữa lành khẩn thiết của tha nhân; tính vô cảm đó là dấu chỉ thiếu vắng sự nối kết thực sự với đời sống tha nhân, với dân Chúa. Ông không dừng lại chữa lành cho nạn nhân vì bản thân ông chưa được chữa lành, và chưa có cảm nghiệm cần được chữa lành.

Là linh mục, chúng ta sẽ để ai chữa lành cho mình? Ngoài chính Đức Giê-su Ki-tô qua hình ảnh của người Samari nhân hậu, chúng ta cũng cần để cho mình được chữa lành bởi người chủ quán trọ, tức người khác biệt với mình về nhiều mặt: họ có thể là giáo dân; có thể là những người đang hoàn toàn xa lạ, những người thuộc các nền văn hoá, tôn giáo, ý thức hệ khác với chúng ta; và đặc biệt, đó cũng có thể là Mẹ Thiên Nhiên mà lâu nay ta đã bị tách rời bởi lối sống tiêu thụ của mình.

Nhưng, thưa quý cha và quý anh em, tinh thần ‘sẵn sàng mang lấy thương tích’ cũng giả thiết là ta cần một tâm thế sẵn sàng bước ra khỏi vùng an toàn của mình. Như trường hợp nạn nhân trong bài Tin Mừng: anh đã ‘đi từ Giêrusalem xuống Giê-ri-khô’, nghĩa là, đã đi ngược lại với điều mà nhiều người mong ước. Anh đi từ nơi cao tới nơi thấp; từ nơi uy quyền, tôn nghiêm về mặt tôn giáo xuống nơi dành cho dân tội lỗi; từ nơi an toàn, trật tự, xuống chốn đô thị xô bồ, lộn xộn.

Tất nhiên ở đây, khi nói đến việc sẵn sàng ra khỏi vùng an toàn, con không có ý nói đến những điều thuộc về căn tính linh mục, hay những ‘thành trì bảo vệ đời tu’! Nhưng trong nhiều khía cạnh khác của đời sống, của sứ mạng, có lẽ chúng ta cần tự vấn: liệu chúng ta có đang tìm cách bao bọc cho mình quá không; đang ‘miễn nhiễm’ với những thương tích, những đau khổ của anh chị em mình hay không?//

Chúng ta cần cầu nguyện, xin Chúa cho chúng ta có thể cảm nghiệm nơi mình những thương tích đang có, biết sẵn sàng mang vác thương tích chung với thế giới, với Giáo hội, và đặc biệt là sẵn sàng để cho mình được băng bó, được chữa lành.

Đặc biệt, xin gia đình Tỉnh Dòng cầu nguyện và đồng hành với các tân chức chúng con, để chúng con có thể trở thành những linh mục như lòng Chúa mong ước, biết “tin điều chúng con đọc, dạy điều chúng con tin, và thi hành điều chúng con dạy”. Amen.

An-tôn Trần Khắc Bá, S.J.
Bài giảng của Tân linh mục trong thánh lễ tạ ơn

 

Chủ Nhật, 5 tháng 12, 2021

Toi, Thượng đế rất yêu thương bạn.

 Trò chơi nhưng vui vui và lưu lại làm KN  05/12/2016

Toi, Thượng đế rất yêu thương bạn.
Lời nhắn này chỉ ra là bạn được yêu thương ra sao và những cố gắng của bạn trong việc có một cuộc sống tốt đẹp sẽ được đền bù. Bạn lan tỏa tình yêu khắp nơi và là một tấm gương tốt với những việc bạn đã làm. Bạn được gia đình, bạn bè và thượng đế thương yêu và ngài sẽ không bao giờ hết tình thương dành cho bạn.
Chia sẻ kết quả này để mọi người có thể nhìn thấy lời nhắn của thượng đế dành cho bạn
Không có mô tả ảnh.

Thứ Bảy, 4 tháng 12, 2021

BÀN TAY THÁNH FRANCIS XAVIER

 BÀN TAY THÁNH FRANCIS XAVIER 

Hành hương Nhà Thờ Jesus 
Viếng bàn tay Thánh Francis Xavier
Bàn tay rửa tội đưa về 
Làm con Chiên Chúa hướng quê Thiên Đàng.

Thánh Nhân vượt mọi non ngàn 
Đông Phương trắc trở gian nan không sờn.
Kiên trì không quản bước chơn
Bàn tay nhân ái chuyển ơn Chúa Trời.

Đông Phương biết Chúa Ngôi lời 
Làm người dương thế cứu đời thế nhân.
Hôm nay giáo hội tri ân
Mừng Kính Cha thánh vinh thăng Nước Trời.

Đồng Xanh Thi Nguyện dâng lời
Nguyện xin Cha Thánh trên trời dụ thương.
Cầu bầu cùng Chúa Thiên Đường
Cho Cha Bảo Lộc kiên cường gắng công.

Tình yêu Quan Thầy thắm nồng
Dắt dìu  Thi Nguyện một lòng xin vâng
Vần thơ dâng hết tinh thần 
Loan truyền chân lý ân cần hy sinh.

Có Bàn Tay Thành uy linh
Hộ phù nâng đỡ hành trình nhân gian
Có Cha Linh Hướng vững vàng
Đồng Xanh Thi Nguyện theo đàng Jesus.

Hồng Phúc 
 ( Con kính chúc Cha Linh Hướng  Fancis Xavier Bảo Lộc được nhiều hồng ân trong ngày Quan Thầy Thánh Francis Xavier )