Xin chia sẻ cùng các bạn Gia Đình YHDT..Bs Nguyễn Thanh Tùng đã phổ nhạc và hát tặng các bạn.Xin chân thành cảm ơn Bạn Thanh Tùng nhiều lắm..
Bài thơ Đông của Hồng Phúc mang đậm sắc thái trữ tình, vừa thấm đượm nỗi buồn man mác, vừa chất chứa sự hoài niệm về một mối tình đã qua. Những hình ảnh thiên nhiên được dùng rất khéo léo, như gió lay cành trúc, trăng vàng lọt cửa, tạo ra một không gian yên tĩnh, cô đơn nhưng cũng rất thơ mộng. Hình ảnh trăng vàng lặng lẽ soi chiếu qua song thưa, hòa cùng cái lạnh của mùa đông, như phản chiếu nỗi lòng se lạnh, niềm đau của nhân vật trong bài thơ.
Tâm trạng của tác giả thể hiện qua những câu thơ rất rõ ràng: Lòng se se lạnh riêng mình niềm đau và Tình tôi dạo ấy vắng em, gợi lên một nỗi nhớ dai dẳng và sâu lắng. Sự vắng bóng của người thương làm cho mọi khung cảnh trở nên hoài niệm và mang một màu sắc u buồn, như thể trăng thu đã khuyết khi mùa đông về. Trăng khuyết là biểu tượng của sự thiếu hụt, không trọn vẹn, cũng giống như tình yêu của tác giả giờ đây đã xa vắng.
Hình ảnh băng giá tâm can và lệ sầu càng làm tăng thêm sự bi thương, khi tác giả cảm thấy đời mình dường như luôn chìm trong sự cô độc và mong đợi vô vọng. Tuy nhiên, kết thúc bài thơ lại mở ra một hy vọng mờ nhạt về kiếp sau, nơi mà tác giả hy vọng có thể "chung tình", hoàn tất giấc mơ đẹp đã bị dở dang trong kiếp này.
Từ ngữ như thương thương, nhớ nhớ được lặp lại ở cuối bài, nhấn mạnh cảm xúc day dứt, lưu luyến không nguôi. Cả bài thơ gợi lên một không gian lạnh lẽo của mùa đông, đồng thời phản ánh nỗi lòng của nhân vật chính – người đang sống với niềm thương nhớ và nỗi cô đơn sâu thẳm.
Bài thơ là một sự kết hợp tinh tế giữa cảnh vật và tâm trạng, tạo ra một cảm xúc rất đặc trưng của nỗi buồn trong mùa đông, khi trái tim trở nên trống trải và hy vọng trở nên mong manh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét