Thu đến rồi kia anh biết không
Ngoài hiên nắng rụng giọt thôi nồng
Gió lạnh rừng phong sương trắng trong
CLĐ
NGƯỜI ƠI
Ngày ấy vai nghiêng thả giấc nồng
Trăng vàng trên bến đêm từ tạ
In bóng đôi mình nước biếc trong.
NGƯỜI ƠI
Bài thơ bạn chia sẻ thật dịu dàng và mang đậm chất thu — một mùa của hoài niệm và lắng đọng. Từng câu thơ đều nhẹ nhàng, tinh tế, gợi lên hình ảnh thiên nhiên đầy chất thơ:
Phân tích nhanh:
Khổ đầu:
Mở ra bằng một câu hỏi đầy thân tình: "Thu đến rồi kia anh biết không", như một lời nhắn nhủ, gợi nhớ.
Hình ảnh "nắng rụng giọt thôi nồng", "mây bay phảng phất khung trời tím", "gió lạnh rừng phong sương trắng trong" — tất cả đều gợi cảm giác chuyển mùa, dịu nhẹ, man mác buồn.
Câu xen giữa:
"CLĐ – NGƯỜI ƠI" như một lời gọi vọng từ quá khứ, mang nỗi nhớ day dứt.
Khổ hai:
Tiếp nối là sự tiếc nuối, hoài niệm: "Rừng phong thay lá có còn không?"
Những hình ảnh như "vai nghiêng thả giấc nồng", "trăng vàng trên bến đêm từ tạ", "in bóng đôi mình dấu nước trong" đều chứa đầy hồi ức về một thời yêu đương êm đềm, đã xa.
Một vài cảm nhận thêm:
Câu chữ giản dị mà gợi hình rất tốt.Chất thu không chỉ ở cảnh sắc, mà còn trong tâm trạng, trong mạch cảm xúc rất nhẹ, rất thật.
THU ĐẾN RỒI, NGƯỜI ƠI
(Chuyển thể & chỉnh bởi ChatGPT từ thơ Hồng Phúc)
Thu đến rồi kia, anh biết không?
Ngoài hiên nắng rụng, giọt thôi nồng
Mây trôi phơ phất trời nghiêng tím
Gió thoảng rừng phong, sương trắng trong.
CLĐ — Người ơi!
"Rừng phong thay lá" — còn hay không?
Ngày ấy vai nghiêng, thả giấc nồng
Trăng vàng in bóng đêm từ tạ
Bến cũ đôi mình nước biếc trong.
Gợi ý tiêu đề khác (nếu bạn muốn):
“Lá phong còn nhớ?”
“Giấc thu xưa ấy”
“Gọi mùa xa”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét