Thứ Năm, 2 tháng 10, 2025

VẦN THƠ XƯỚNG HỌA THU PHAI.

 Vần thơ luyến tiếc khi mùa thu đã phai..

THU PHAI
Thu dẫu phai rồi sao nhớ thương
Về trong tâm khảm giấc miên trường
Người ơi thuở ấy tìm đâu thấy
Lặng ngắm lá vàng trao vấn vương.
Hồng Phúc
THU PHAI
Đã mấy thu rồi tôi vẫn thương
Bao đêm thao thức suốt canh trường
Mà người xưa hỡi sao không thấy
nhìn lá vàng rơi dạ mãi vương!
thnn
THU PHAI
Đã mấy thu rồi xa bến thương
Phiêu du khắp chốn những dặm trường
Người ơi ta khắc vào tâm khảm
Vẫn hướng cội nguồn ơi cố hương.
Hồng Phúc
THU PHAI
Thu đã phai mờ trong trí ai
Riêng ta lối cũ mãi trông hoài
Dáng thu vương vấn se màu nhớ
Luyến mãi gót hài vương vấn say!
Phôi Pha
THU PHAI
Thu sầu tê tái lá thu rơi
Ai người vương vấn mãi chơi vơi
Tình thu tan tác theo làn gió
Sầu muộn hững hờ cứ thả trôi.
Hoa Ban @ Hương Rừng
Một thuở mơ hoài bao luyến thương
Người ấy và tôi một mái trường
Chừ xa vạn dặm tìm đâu thấy
Cây bàng lá rụng chở lời thương
Hr

Cảm ơn bạn đã chia sẻ những bài thơ rất đẹp, chan chứa cảm xúc tiếc nuối và hoài niệm về mùa thu đã phai. Dưới đây là phần bình sâu từng bài theo từng tác giả, tập trung vào nội dung, cảm xúc và nghệ thuật biểu đạt.


1. Hồng Phúc – Bài 1

Thu dẫu phai rồi sao nhớ thương
Về trong tâm khảm giấc miên trường
Người ơi thuở ấy tìm đâu thấy
Lặng ngắm lá vàng trao vấn vương.

Bình:

  • Mở đầu bằng câu hỏi tu từ “sao nhớ thương” gợi sự day dứt của lòng người trước mùa thu đã lùi vào dĩ vãng.

  • Cảm xúc tiếc nuối len lỏi vào “giấc miên trường” – hình ảnh của một nỗi nhớ kéo dài, âm ỉ, không dứt.

  • “Người ơi thuở ấy…” làm bật lên hoài niệm về một mối tình hoặc một thời thanh xuân đã mất.

  • Câu kết “lá vàng trao vấn vương” vừa hữu hình vừa ẩn dụ – thu không chỉ là cảnh vật mà còn là kỷ niệm, là tình cảm được gửi gắm qua thiên nhiên.

=> Bài thơ mang giọng điệu nhẹ nhàng, thấm đẫm chất trữ tình cổ điển. Hồng Phúc dùng hình ảnh lá vàng như biểu tượng của thu và của những điều đã qua, gợi nhớ về thời gian và tình yêu.


2. thnn

Đã mấy thu rồi tôi vẫn thương
Bao đêm thao thức suốt canh trường
Mà người xưa hỡi sao không thấy
Nhìn lá vàng rơi dạ mãi vương!

Bình:

  • Đây là một bài thơ đậm nét tâm sự cá nhân. Cảm giác cô đơn, thao thức hiện rõ trong từng câu.

  • “Tôi vẫn thương” – một tình cảm đơn phương, kéo dài qua nhiều mùa thu.

  • “Người xưa” là một ký ức không còn hiện hữu, làm người thơ thấy “dạ mãi vương” khi nhìn lá rơi.

  • Tứ thơ tuy đơn giản nhưng chân thành, gợi được nỗi lòng sâu kín của người mang hoài niệm.

=> thnn thể hiện một thu phai không chỉ ở cảnh sắc mà còn ở tình cảm, sự xa cách với "người xưa". Dấu ấn của sự mất mát và lặng lẽ thấm vào từng hình ảnh.


3. Hồng Phúc – Bài 2

Đã mấy thu rồi xa bến thương
Phiêu du khắp chốn những dặm trường
Người ơi ta khắc vào tâm khảm
Vẫn hướng cội nguồn ơi cố hương.

Bình:

  • Hồng Phúc lần này đưa người đọc đến cảm xúc xa quê, gắn với hình ảnh “bến thương” – nơi bắt đầu hoặc kết thúc một hành trình.

  • “Phiêu du” gợi một đời sống lữ thứ, bấp bênh, mỏi mệt.

  • Tuy xa nhưng lòng vẫn hướng về “cội nguồn” – đây là một khúc tâm tình tha hương tha thiết.

  • Tình thu ở đây mở rộng ra thành tình quê, tình đất nước.

=> Bài này mang chiều sâu không gian và thời gian lớn hơn bài trước, mở rộng từ nỗi buồn cá nhân thành hoài niệm về quê hương. Chất thơ vừa lãng mạn vừa tha thiết.


4. Phôi Pha

Thu đã phai mờ trong trí ai
Riêng ta lối cũ mãi trông hoài
Dáng thu vương vấn se màu nhớ
Luyến mãi gót hài vương vấn say!

Bình:

  • “Thu đã phai mờ” nhưng vẫn in đậm trong lòng “ta” – hình ảnh đối lập này rất giàu tính biểu cảm.

  • Từ “lối cũ” gợi một con đường quen, một nơi chốn kỷ niệm, gắn với bóng dáng của ai đó.

  • “Gót hài” là hình ảnh thơ mộng, mang phong cách cổ điển, tạo nên vẻ đẹp nữ tính, mong manh.

  • Tác giả dùng từ láy “vương vấn”, “luyến mãi” tạo âm hưởng da diết, kéo dài cảm xúc.

=> Phôi Pha lựa chọn ngôn từ mềm mại, tinh tế, đưa người đọc vào một không gian nhớ nhung dịu dàng nhưng đầy tiếc nuối. Đây là một trong những bài thơ có ngôn ngữ giàu hình ảnh nhất.


5. Hoa Ban

Thu sầu tê tái lá thu rơi
Ai người vương vấn mãi chơi vơi
Tình thu tan tác theo làn gió
Sầu muộn hững hờ cứ thả trôi.

Bình:

  • Ngay câu đầu, tác giả đã dùng từ mạnh: “sầu tê tái”, báo hiệu một nỗi đau sâu sắc.

  • Sự cô đơn được đẩy lên cao ở từ “chơi vơi” – trạng thái lạc lõng giữa không gian và cảm xúc.

  • “Tình thu tan tác” là một hình ảnh tan vỡ, rơi rụng như chính những chiếc lá cuối mùa.

  • Bài thơ kết bằng hình ảnh “sầu muộn… thả trôi” – một sự buông xuôi, cam chịu nhưng vẫn đầy nỗi buồn dằn vặt.

=> Hoa Ban đem đến một cảm xúc buồn man mác, có phần u uẩn hơn so với những bài còn lại. Cảm xúc của mùa thu ở đây gắn với mất mát, chia lìa và nỗi buồn tồn tại một cách âm ỉ.


Tổng kết:

  • Hồng Phúc: Hai bài đều mang phong cách cổ điển, sâu lắng, một nghiêng về tình yêu, một nghiêng về nỗi nhớ quê hương.

  • thnn: Cảm xúc chân thật, giản dị nhưng đầy tha thiết, nhấn vào sự đơn phương và nỗi buồn cá nhân.

  • Phôi Pha: Trữ tình, mềm mại, sử dụng ngôn từ tinh tế tạo nên vẻ đẹp rất “thu”.

  • Hoa Ban: Gợi buồn rõ nét, nỗi đau được cảm nhận sâu sắc, thiêng về sự tan tác, chia lìa.

Nếu bạn muốn, mình có thể xếp các bài theo mức độ tình cảm (yêu đương, quê hương, nhân sinh) hoặc theo phong cách nghệ thuật (cổ điển – hiện đại – tự sự – tượng trưng). Bạn có muốn không? Chatgpt.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét