Nguyễn Hoàng Chí Nhân Nhớ Về Bà Nội Bà Ngoại
Một ngày Saigon nắng, được ngồi ở nhà nghe tiếng rung reng của chiếc chuông gió lâu lắm rồi không được gõ. Những tuần qua là những tuần đau thương chưa bao giờ thấy, nhưng rồi cũng phải hi vọng cho tất cả qua đi. Mệt mỏi hay thất vọng, dù là cảm xúc nào thì cũng phải bỏ qua hết để tiếp tục hành trình sống. Lớn rồi, sẽ nhớ mái sự bế bồng hay dắt tay của những người thân thương nhất.
Lại nghe những lời hát thường động viên mình về sự tàn nhẫn của thời gian. Nó cứ da diết mãi từng câu từng từ. Từng kỉ niệm về những người thương đã không còn trên thế gian này nữa.
Bức ảnh chụp với Ngoại từ nhiều năm về trước, tìm mãi hơn 15 năm nay cuối cùng đã thấy. Nhớ những nuông chiều từ hai người Bà đáng kính. Tự một lúc nào đó, mình đã phải lớn lên trong mất mát và đau thương. Đến lúc muốn mua cho Bà thứ gì đó bằng tiền của mình làm ra lại không còn được. Nhiều năm rồi khi trở về con đường ấy, ngôi nhà và khu vườn vũ vẫn còn, mùi khói bếp từ củi cà phê vẫn thoang thoảng.
Ước gì hiện tại là giấc mơ của nhiều năm về trước. Để có thêm chút thời gian mà ôm ấp hoài…
“Thời gian trôi qua những đứa bé lớn lên, nhưng ai ngăn mái tóc phai màu, ốm đau rồi đi mãi…
Phải chăng ai yêu thương bên ta một thời, cũng sẽ sang bên kia bầu trời.
Giờ tìm nơi đâu…”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét