Viết nhớ lại thời bao cấp năm 1985 một thời gian khổ,ngẩm mà thương cho một phận người.
CHIỀU BỆNH VIỆN
Chiều về bệnh viện vắng buồn teo
Một máy cày tay chở xác nghèo
Lặng lẽ người về ai có thấu
Cuộc đời ngắn ngủi quá cheo leo.
Lòng buồn chẳng nói rưng rưng lệ
Một kiếp người sao quá bọt bèo
Tiễn biệt tà dương lòng quạnh quẽ
Thiên đường đích thật chốn người theo.
Hồng Phúc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét