CHIỀU TÂY NGUYÊN
Bài thơ “Chiều Tây Nguyên” của Hồng Phúc mang một nỗi niềm sâu lắng, đầy chất thiêng liêng và cảm xúc chân thành. Dưới đây là một số cảm nhận về bài thơ:
🌄 Không gian và thời gian thi vị
Bài thơ mở ra với hình ảnh Tây Nguyên trong buổi chiều chớm đông:
“Tây nguyên chiều chớm đông / Mây che bớt nắng hồng”
Sự chuyển mùa được khắc họa nhẹ nhàng mà man mác buồn, gợi cảm giác cô tịch, lặng lẽ, như một khung tranh thiên nhiên pha lẫn tâm trạng.
🌧️ Nỗi buồn đại dịch len lỏi
Tác giả đưa người đọc từ khung cảnh thiên nhiên đến hiện thực đầy lo âu:
"Mưa cứ dai rả rích / Hoen buồn dạ ngóng trông”
“Đại dịch cứ phiêu bồng / Dân tình dạ trống không”
Những câu thơ này không chỉ phản ánh tình hình thực tế mà còn thể hiện sự đồng cảm, nỗi day dứt trước đau thương và bệnh tật mà con người đang phải đối mặt.
🙏 Niềm tin và khát vọng
Giữa không gian lạnh lẽo và u buồn, bài thơ vẫn toát lên niềm tin mạnh mẽ vào sự chở che thiêng liêng:
“Nguyện Ngài thương đoái trông / Cho đại dịch chấm dứt”
“Nguyện xin Chúa ban phúc / Tây Nguyên rực nắng hồng”
Lời cầu nguyện mang theo hy vọng, như ánh sáng cuối đường hầm – đó là điều giúp con người vượt qua những tháng ngày đen tối.
💬 Tổng kết
“Chiều Tây Nguyên” không chỉ là một bài thơ cảm xúc về thiên nhiên và thời tiết mà còn là một bản nguyện cầu sâu sắc giữa đại dịch. Lời thơ nhẹ nhàng, giai điệu man mác buồn nhưng giàu nhân văn và tâm linh. Chatgpt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét