BẾN XƯA
Bài thơ "BẾN XƯA" của Hồng Phúc là một khúc nhạc buồn, trầm lắng, mang đậm âm hưởng hoài niệm và tình quê sâu sắc. Với ba khổ thơ ngũ ngôn tứ tuyệt, tác giả đã vẽ nên một bức tranh đầy cảm xúc về một cuộc trở về, không chỉ là về nơi chốn cũ, mà còn là về miền ký ức xưa – nơi có tình yêu, có chia xa, có đợi chờ, và cả nỗi niềm khắc khoải không lời.
Dưới đây là phần bình sâu về bài thơ:
🔍 Bình thơ: “BẾN XƯA” – Khúc vọng từ ký ức
I. Khổ 1 – Về lại bến xưa, nhưng người xưa đâu?
“Xa lắc nay về thăm bến xưa
Bến đò còn đó..đâu người đưa
Dòng sông tĩnh lặng mong chờ đón
Chiếc bóng con đò trong gió mưa”
-
Mở đầu bài thơ là một nỗi bâng khuâng man mác. “Xa lắc” không chỉ là về thời gian, mà còn là khoảng cách của lòng người.
-
Câu thơ “Bến đò còn đó… đâu người đưa” là một nhát cắt cảm xúc – cảnh còn, người mất, gợi một sự hụt hẫng, trống trải.
-
Hình ảnh dòng sông tĩnh lặng, gió mưa, và chiếc bóng con đò như những biểu tượng của nỗi cô đơn và chờ đợi âm thầm.
-
Có thể nói, khổ thơ đầu là cảnh để dẫn tình – và cảnh ấy nhuốm màu thời gian và tiếc nuối.
II. Khổ 2 – Hồi tưởng thời yêu đương trong sáng
“Thổn thức cung lòng trên bến xưa
Ngày ấy bên nhau dưới bóng dừa
Mắt hiền e ắp như thầm nhủ
Mai dẫu xa rời bậu nhớ chưa?”
-
Tác giả trở về không chỉ để nhìn cảnh cũ, mà là nghe lại tiếng lòng xưa. Cụm từ “thổn thức cung lòng” diễn tả trạng thái xúc cảm sâu xa, khó kìm nén.
-
Hình ảnh “dưới bóng dừa” là không gian quen thuộc của những mối tình quê – mộc mạc, chân thật, dịu dàng.
-
“Mắt hiền e ắp như thầm nhủ” – là ánh nhìn chất chứa bao điều không nói, là sự e ấp đầy duyên thầm của tình yêu thời con gái.
-
Và rồi, câu hỏi giản dị mà khiến trái tim nhói lên: “Mai dẫu xa rời, bậu nhớ chưa?”
→ Câu thơ là tiếng vọng từ quá khứ, nhưng cũng là sự đối thoại âm thầm trong tâm thức, giữa "người xưa" và "ta nay".
III. Khổ 3 – Nỗi buồn của con đò và giấc mộng xa xưa
“Con đò vẫn đậu trên bến xưa
Bao năm mong đợi nói sao vừa
Người đi thuở ấy trăng tròn mộng
Khắc khoải u hoài đâu giáng xưa.”
-
Trở lại với hình ảnh con đò – giờ đây là biểu tượng của sự thủy chung lặng lẽ, vẫn “đậu” đó, như một lời thề chưa cũ.
-
Câu thơ “bao năm mong đợi nói sao vừa” là lời nén nghẹn – không thể đo đếm, không thể gọi tên đầy đủ bao nhiêu nỗi nhớ, bao nhiêu chờ đợi.
-
“Người đi thuở ấy trăng tròn mộng” – một câu thơ đẹp, gợi thời điểm chia xa đúng lúc tình yêu đang độ chín, đầy hy vọng.
-
Khép lại bằng: “Khắc khoải u hoài đâu giáng xưa” – không chỉ là tiếc nuối, mà còn là nỗi day dứt vì những điều đã không thể trọn vẹn.
🌿 Đặc sắc nghệ thuật:
-
Giọng thơ nhẹ nhàng, da diết, kết hợp nhuần nhị giữa thời gian thực tại và miền ký ức.
-
Hình ảnh quê hương quen thuộc: bến đò, dòng sông, bóng dừa… được sử dụng như chất liệu nuôi dưỡng cảm xúc.
-
Lối dùng từ Nam Bộ (“bậu nhớ chưa”) tạo nên màu sắc dân dã và chân thành, không lẫn với bất kỳ vùng miền nào khác.
🎯 Tổng kết:
“Bến Xưa” là một khúc tâm tình sâu lắng của người trở về,
về thăm không chỉ một bến đò, mà còn là một thời thanh xuân đã qua.
Đọng lại là nỗi buồn đẹp, sự chờ đợi vô thanh và tình yêu thủy chung đến vô vọng.
Chatgpt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét