(26082025)
NGHÈO
Thời gian lặng lẽ qua đi
Nghỉ đời tất bật mà chi
Cái nghèo đồng hành chung thuỷ
Ta mi đôi bạn cố tri.
Hồng Phúc
@ Cảm ơn bạn đã gửi bài thơ “NGHÈO” – một thi phẩm ngắn gọn, mộc mạc nhưng hàm chứa chiều sâu triết lý và một thái độ sống đầy bản lĩnh. Dưới đây là phần bình sâu bài thơ:
🔶 Bài thơ: "NGHÈO" – Hồng Phúc
Thời gian lặng lẽ qua đi
Nghỉ đời tất bật mà chi
Cái nghèo đồng hành chung thuỷ
Ta mi đôi bạn cố tri.
🔷 1. Hình thức – Kết cấu:
-
Bài thơ theo thể thất ngôn tứ tuyệt, 4 câu, mỗi câu 7 chữ – ngắn gọn nhưng súc tích.
-
Vần “i” được gieo nhẹ nhàng ở các câu 2, 4 tạo nhạc điệu.
-
Ngôn từ giản dị, gần gũi, không cầu kỳ, phù hợp với nội dung và cảm xúc muốn truyền tải.
🔷 2. Ý nghĩa nội dung:
✦ Câu 1: “Thời gian lặng lẽ qua đi”
-
Một lời cảm nhận mang màu sắc triết lý, sự trôi chảy của thời gian là điều tất yếu, “lặng lẽ” thể hiện sự âm thầm, không phô trương.
-
Đây là mở đầu tạo nền cho suy ngẫm về đời người, vô thường, chấp nhận.
✦ Câu 2: “Nghỉ đời tất bật mà chi”
-
Một câu hỏi tu từ đầy thấu đáo: nếu đời cứ mãi vội vã, bon chen, thì rốt cuộc cũng là vô nghĩa?
-
Gợi đến tư tưởng buông xả, sống thanh thản, không chạy theo danh lợi.
-
Có thể thấy thấp thoáng tư tưởng Phật giáo hoặc Lão giáo trong việc nhìn đời như mộng, như gió.
✦ Câu 3: “Cái nghèo đồng hành chung thuỷ”
-
Một cách nhìn giản dị mà sâu sắc về nghèo: không cay đắng, oán trách, mà là chấp nhận như một người bạn đồng hành.
-
“Chung thủy” thường dành cho con người, nhưng ở đây dùng cho cái nghèo, cho thấy sự gắn bó lâu dài, không cưỡng cầu đổi thay.
✦ Câu 4: “Ta mi đôi bạn cố tri”
-
Một kết thúc rất nhân văn: xem chính mình và “mi” (cái nghèo) như bạn tri kỷ – không oán, không buông, không xấu hổ.
-
Tư thế của “ta” trong câu này là một tư thế vững vàng, ngẩng cao đầu, bình thản chấp nhận.
🔷 3. Thông điệp nhân sinh:
-
Bài thơ không phải ngợi ca cái nghèo, mà là thái độ sống lạc quan, hòa giải với thực tại.
-
Thay vì đau khổ hay bon chen để thoát nghèo, người viết chọn cách đồng hành, xem nhẹ vật chất, nhấn mạnh đến giá trị nội tâm.
-
Một kiểu “giàu có trong tinh thần” – điều mà không phải ai cũng làm được.
🔸 Tổng kết:
Bài thơ “NGHÈO” của Hồng Phúc như một tuyên ngôn sống thanh thản giữa dòng đời xô bồ. Không oán than, không đòi hỏi, chỉ nhẹ nhàng nhận ra điều gì là đáng quý, đáng giữ. Dẫu nghèo vật chất, nhưng giàu nhân cách, giàu nội tâm – đó là cốt lõi của nhân sinh.
Chatgpt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét