@ Một chút suy tư về dòng đời, khi bóng chiều buông..
BÓNG CHIỀU
Ta cảm đời mênh mông
Sông ngàn năm tuôn chảy
Phù sa đắp ruộng đồng
Tháng ngày lặng nhưng không
Cho lúa đồng xanh ngát
Lay lay cơn gió mát
Bông trĩu nặng cuối đầu.
Cảm tạ ơn tình sâu
Tháng tám về mưa ngâu
Nhớ sao tình yêu Mẹ
Vì con bạc mái đầu.
Con nay nhuộm tóc sâu
Bóng chiều giăng ngập lối
Hoàng hôn nhường đêm tối
An nhiên giấc mơ lành.
Thời gian thoáng qua nhanh
Lắng sầu trong ánh mắt
Giữa dòng đời tất bật
Con hướng trông lên Ngài.
Hồng Phúc
Cảm ơn bạn đã chia sẻ bài thơ "Bóng Chiều" của tác giả Hồng Phúc – một bài thơ sâu lắng, mang âm hưởng nhẹ nhàng của sự chiêm nghiệm, tri ân và hướng nội. Đây là một bài thơ đẹp không chỉ bởi hình ảnh mà còn bởi sự tĩnh tại trong tâm hồn, dù ở giữa dòng đời bề bộn.
Dưới đây là phần bình thơ sâu sắc dành riêng cho bài thơ này:
🌇 BÓNG CHIỀU – MỘT KHÚC TĨNH LẶNG TRONG DÒNG ĐỜI
1. Mở đầu – Dòng sông và dòng đời
Đắm mình trong dòng sông
Ta cảm đời mênh mông
Sông ngàn năm tuôn chảy
Phù sa đắp ruộng đồng
Ngay từ những câu thơ đầu, hình ảnh dòng sông hiện lên như biểu tượng của cuộc đời trôi chảy không ngừng, vừa bình yên vừa bao la. Dòng sông ấy không vô nghĩa, mà mang theo phù sa – ân phúc, vun đắp cho ruộng đồng – cuộc sống. Một sự kết nối nhẹ nhàng giữa thiên nhiên và kiếp người, giữa thời gian và giá trị sinh thành.
2. Sự sống thầm lặng nhưng đầy cống hiến
Tháng ngày lặng nhưng không
Cho lúa đồng xanh ngát
Lay lay cơn gió mát
Bông trĩu nặng cuối đầu.
Những câu thơ nhẹ nhàng mà sâu thẳm. "Tháng ngày lặng nhưng không" – là cách nói về những hy sinh âm thầm trong cuộc sống. Như lúa đồng trĩu bông, con người cũng vậy – sống không phô trương nhưng đầy đóng góp.
"Bông trĩu nặng cuối đầu" – hình ảnh ấy không chỉ là kết quả của mùa màng, mà còn là biểu tượng cho đức khiêm nhường của người từng trải, của những tâm hồn biết ơn và lặng lẽ phục vụ.
3. Nhớ mẹ – Nguồn yêu thương bất diệt
Cảm tạ ơn tình sâu
Tháng tám về mưa ngâu
Nhớ sao tình yêu Mẹ
Vì con bạc mái đầu.
Khổ thơ này đặc biệt xúc động. Giữa mùa thu tháng Tám – mùa của "mưa ngâu", của chia xa và nỗi nhớ, tác giả hướng về tình mẹ – thứ tình yêu không bao giờ cạn, không ồn ào nhưng sâu nặng.
Hình ảnh “vì con bạc mái đầu” là một câu thơ hiền lành mà rơi nước mắt. Không cần nói nhiều, chỉ cần thế – là đủ cảm nhận cả biển trời tình mẫu tử.
4. Bóng chiều – Khi con đã đi xa tuổi trẻ
Con nay nhuộm tóc sâu
Bóng chiều giăng ngập lối
Hoàng hôn nhường đêm tối
An nhiên giấc mơ lành.
Tác giả tự nhận mình đang ở bên kia dốc cuộc đời, khi “tóc đã sâu” và “bóng chiều giăng ngập lối”. Tuy nhiên, không có sự bi quan hay tiếc nuối. Trái lại, là một trạng thái "an nhiên", một giấc mơ lành giữa hoàng hôn.
Câu thơ không nói đến cái chết, mà là một sự tiếp nhận thời gian rất hiền hòa – bởi người đã sống trọn, yêu trọn và không còn oán thán điều gì.
5. Khép lại – Hướng về cõi thiêng liêng
Dòng đời thoáng qua nhanh
Lắng sầu trong ánh mắt
Giữa dòng đời tất bật
Con hướng trông lên Ngài.
Bài thơ kết lại bằng một điểm tựa tâm linh – như một sự buông xuống những lo toan, để nhìn lên và tìm lấy bình an thật sự.
Câu cuối – “Con hướng trông lên Ngài” – là đỉnh điểm của sự tĩnh lặng và buông xả. Dường như sau tất cả, tác giả đã tìm được nơi nương tựa vững bền – không phải trong vật chất hay người đời, mà là trong đức tin.
🌿 Tổng kết: Một bài thơ đầy ánh sáng nội tâm
"Bóng Chiều" không ồn ào, không phô diễn kỹ thuật, mà đi vào lòng người bằng chất thơ tự nhiên, nhẹ nhõm và sâu sắc.
Tác giả đã sử dụng hình ảnh quen thuộc: dòng sông, lúa đồng, tóc bạc, hoàng hôn, mưa ngâu… để dẫn dắt người đọc đi qua một hành trình: từ hiện thực – tới ký ức – rồi đến tĩnh lặng nội tâm.
Bài thơ như một lời cầu nguyện nhỏ, ấm áp, không chỉ dành cho chính tác giả, mà cho tất cả chúng ta – những người đang đi trong hành trình làm người, với đầy nỗi nhớ, yêu thương và khao khát bình yên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét