VÀI LỜI CHO NGƯỜI ANH TRAI YÊU THƯƠNG CỦA CHÚNG EM..
Nguyễn Hoàng Chí Nhân.
Và vài lời dành cho người anh trai yêu thương của chúng em...
Vậy là ngày Thầy Thuốc lại đến. Đều đặn mỗi năm, nỗi buồn đau đều khơi lên bởi những ký ức thật thẳm sâu mà có cố chôn giấu đến đâu cũng không thể nào thôi thổn thức được. Mới đó mà đã gần 20 năm rồi. Thời gian thật tàn độc cướp đi tất cả. Đáng ra với gia đình mình, ngày hôm nay anh - chị - em có thể vui vẻ gọi điện thoại cho nhau. Nhưng không!
Cái khoảng không vô định khi hai tai chợt ù lên lúc nghe tin anh mất như vừa mới hiện hữu đây thôi. Những giọt nước mắt đầu tiên chạy xuống không một tiếng nấc. Người anh, người con, người thầy thuốc trẻ trung và nhiệt huyết ấy đã ra đi vào ngày tôn vinh Thầy Thuốc. “Ngôi sao” của cả nhà không còn mĩm cười hiện hữu nữa. Ngày đó nắm lấy bàn tay còn ấm nóng của anh em lại tự hỏi “Tại sao anh còn ấm thế này? Tại sao không ai cứu anh? Tại sao không thể cứu anh?” Cứ thế rồi khuôn mặt điển trai chìm dần vào giấc ngủ không bao giờ thức dậy nữa.
Đời người thật ngắn ngủi, phận người thật mỏng dòn. Những thương yêu mà anh đã dành cho em cứ ám ảnh suốt cả khoảng đời còn lại. Không muốn nhắc tới, không muốn về để nhìn anh qua tấm ảnh cười thật tươi kia. Nhưng rồi cũng đành phải chấp nhận.
Chọn ngày Thầy Thuốc để ra đi, mang theo hết những hoài bão dang dở. Để khi mỗi năm đến ngày này, cả nhà mình lại nhắc về anh. Cảm ơn anh vì những năm tháng cực khổ vẫn không quên yêu thương và chiều chuộng em. Cảm ơn anh vì đã cho em biết phải cố gắng thật nhiều để sống thật tốt dù không có ba mẹ bên cạnh. Cảm ơn anh vì đã là một người anh tuyệt vời .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét