XIN ĐỪNG YÊU TÔI QUÁ...
(Lời tự sự của người linh mục)
Trên Bàn Thánh, tôi cao sang thánh thiện
Bước xuống đời, tôi yếu đuối nhỏ nhoi.
Nên xin mọi người, chớ quá yêu tôi
Hãy yêu Chúa, người xung quanh, bè bạn
Đừng cung kính, tôn thờ tôi quá đáng,
Cũng đừng khắt khe, xét nét, dèm pha.
Cầu cho tôi, biết vượt qua phong ba
Của cám dỗ, hào quang, và xa cách.
Có chi đâu, tôi chỉ là hạt cát
Giữa sa mạc đời rộng lớn mênh mông.
Ngày từng ngày, trong nguồn nước Xin Vâng.
Giữ Đức Ái trên con đường đã chọn.
Khi ngồi Tòa, tôi là người xóa tội
Trước Nhan Ngài, tôi cần được thứ tha.
Đời Linh Mục, đâu chỉ có: cỏ hoa
Biết bao lần, tôi cô đơn, gục ngã…
Thánh lễ xong, người ra về muôn ngả,
Một mình tôi trong trống vắng lặng im.
Cơn gió vô tình, tìm đến giữa đêm
Xao xuyến gọi, tiếng hồn tôi thổn thức.
Phẩm trật cao sang, uy danh, quyền chức
Là đam mê, quyến rũ quá ngọt ngào.
“Muối ướp mặn đời”: tuyên hứa năm nao,
Chênh vênh quá, giữa dòng đời ghềnh thác.
Là “khanh tướng”, tôi chẳng có gì khác,
Nhưng đôi khi, niềm kiêu hãnh chập chờn.
Tôi ngại ngùng, cầu xin Chúa ban ơn,
Biết khiêm nhường, như Ngài mang thập giá.
Và như thế, xin đừng yêu tôi quá…
Hãy cầu cho tôi: từng phút, từng giây
Yêu người, yêu Chúa; tình vẫn đắm say
Như lần đầu, rưng rưng niềm cảm mến ..
Edmonton, Revised 29/2/2020
KIM LOAN
(Bài thơ của người bạn học cũ, viết tặng cha Trần Định và các linh mục).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét