NHỮNG TÂM TÌNH CON TRAI TRONG ĐẠI DỊCH COVID 20h/26/07/2021
Nhà bỗng dưng lại trở thành “nhà”
Thời điểm này, đi qua êm ái 3 lần của sự may mắn làm người ta ngủ quên luôn trên cái “chiến thắng” những thứ bé nhỏ dường như vô hình. Rồi cơn bão luôn nổi lên sau những giờ mây ngừng gió lặng, bỗng chốc ngôi nhà lại trở thành “nhà” thật sự.
Chẳng hiểu sao mình lại có thể yêu thương cái “nhà” này đến vậy. À! Cũng có lý do đấy chứ nhỉ! Ngôi “nhà” này đã làm mình thay đổi cảm nhận và chấp nhận học cái nghề được định sẵn qua 3 4 đời nhà mình. Bởi những thứ khó khăn từ xưa cho đến thực tại, đôi lúc mình cũng tự hỏi liệu mình lao đầu vào đây rồi có hối hận chưa?! Những lúc như vậy, át hẵn nó sẽ cho mình câu trả lời làm mình hài lòng ngay tức khắc.
Gọi là “nhà” vì nó đã chấp chứa mình dù cả một thời tuổi trẻ ham chơi và cố chấp đến mức giờ nhìn lại còn thấy chán. Gọi là “nhà” vì cái cảm giác như được trở về mỗi khi đi xa đâu đó vài ngày. Mình khó gần, cũng hay bốc đồng nên về phần con người sẽ không dám bàn tới. Chỉ là cảm giác an yên, dù thực ra sóng gió vẫn ầm ầm thì mình vẫn cảm thấy ổn.
Gọi là “nhà” vì những ngóc ngách già cỗi của nó đã chứng kiến mình trưởng thành như thế nào. Đã yên ủi mình mỗi lúc mình thấy bản thân như một hạt bụi mù mờ, đã đưa đến những hương thơm dịu ngọt của những dược liệu chữa lành cả linh hồn dễ tổn thương bởi những thứ không đâu của mình.
Vậy đó mà đã 10 năm trôi qua, cả một đoạn đường thăng trầm, cả những thứ mệt mỏi lẫn ít ỏi những lần hạnh phúc. Nó vẫn là “nhà”.
Những ngày này, lại là ngôi “nhà” thật sự, ôm lấy mình trong cơn đại dịch này. Có những thứ thay đổi thật nhiều, nhưng nó vẫn yên đó, vẫn là tâm hồn của một đại thụ tầm cỡ, luôn cho mình ít nhiều dựa vào để bớt mỏi mệt.
Năm tháng này sẽ chẳng thể quên được, cơn đại dịch giết hết hàng triệu người. Dù trong ký ức đã từng chứng kiến nhưng may mắn vẫn vẫy gọi với dân tộc này ở thời điểm đó. Và ngay lúc này đây, mọi thứ đã và đang khó kiểm soát được. Ai cũng nói rằng, không thể nói trước. Nghe có vẻ bi quan lắm nhưng thật ra mình và mọi người đều đã sẵn sàng cả rồi, mình tin là vậy.
Đại dịch, mang đi tất cả những thứ mà con người gây dựng nên làm tấm bia chắn đi sự xấu xí của mình nay lại được phơi bày. Đại dịch, cho chúng ta thấy bản chất thật sự của loài người, ghê gớm, khủng khiếp. Và đại dịch cũng cho chúng ta biết rằng, may mà Thượng Đế, may mà Ngài còn thương ban cho con người biết yêu thương nhau. May mà Người còn cưu mang chúng ta.
Đại dịch này, nhiều điều thật thất vọng, nếu phải viết ra thì có lẽ lại mất ngủ rồi mệt mỏi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét