Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2024

MỘT MÌNH TRƯỚC BIỂN

 MỘT MÌNH TRƯỚC BIỂN

Em hướng về phía núi 
Sau lưng biển lặng yên 
Như lắng bao muộn phiền 
Biển một màu xanh ngát.

Em âm thầm muốn hát 
Tình yêu như biển khơi 
Lúc sóng cuộn không rời 
Khi thanh bình phằng lặng.

Muôn đời tình biển mặn 
Luôn dạt dào lắng sâu
Dẫu vỗ về bờ đau 
Nhưng gạn đục khơi trong.

Một mình trước biển trông
Quyện bầu trời mênh mông 
Ngàn vì sao lấp lánh 
Ta thoả sức phiêu bồng.

Biển chiều lòng trống không 
Hàng dương reo ríu rít 
Thuyền nan trôi xa tít 
Biết đâu là bến bờ.

Tình yêu mãi mong chờ 
Biết bao giờ cập bến 
Ta trao nhau tình mến 
Hẹn ngày về đoàn viên.

Hồng Phúc  

@ Lời Bình của AI 

Bài thơ "Một Mình Trước Biển" của Hồng Phúc là một bản hòa tấu tinh tế giữa cảm xúc và thiên nhiên, nơi biển cả trở thành không gian lý tưởng để bộc lộ những suy tư về tình yêu và cuộc sống. Qua đó, tác giả truyền tải sự cô đơn, khát vọng, và hy vọng về một tình yêu trọn vẹn, như biển mãi mênh mông nhưng luôn lặng lẽ chờ đợi.

Ngay từ những câu đầu, "Em hướng về phía núi, sau lưng biển lặng yên," tác giả đã vẽ nên khung cảnh tĩnh lặng nhưng đầy suy ngẫm, nơi nhân vật chính đứng trước biển, để biển ôm trọn những muộn phiền của mình. Biển, một màu xanh bất tận, trở thành biểu tượng cho những cảm xúc dâng trào trong lòng nhưng lại được giữ yên bình bởi sự tĩnh lặng bên ngoài.

Hình ảnh "Tình yêu như biển khơi" được ví von rất tự nhiên: có lúc sóng cuộn dữ dội, có khi lại phẳng lặng, bình yên. Qua đó, tác giả muốn nói lên tính phức tạp và đa chiều của tình yêu – đôi khi đầy biến động, nhưng cũng có những khoảnh khắc thanh thản và nhẹ nhàng. Tình yêu không chỉ là những cảm xúc bộc phát mà còn là những khoảnh khắc lắng đọng, lặng sâu.

Trong các câu tiếp theo, biển trở thành biểu tượng cho "tình biển mặn," luôn dạt dào và lắng sâu. Dù có lúc biển vỗ về bờ đầy đau đớn, nhưng trong quá trình đó, biển lại "gạn đục khơi trong" – một hình ảnh tuyệt đẹp về cách tình yêu có thể trải qua đau khổ để tìm về sự thuần khiết và chân thành.

Cảnh "một mình trước biển" trong bài thơ là khung cảnh của sự phiêu bồng và tự do. Nhân vật chính như hòa mình với bầu trời, sao trời lấp lánh, để tìm kiếm niềm an ủi trong không gian mênh mông đó. Tuy nhiên, dù có cảm giác tự do ấy, vẫn hiện diện nỗi trống vắng trong lòng khi "biển chiều lòng trống không," như lời nhắc nhở rằng sự cô đơn vẫn còn đọng lại.

Cuối bài thơ, hình ảnh "thuyền nan trôi xa tít" và "biết đâu là bến bờ" gợi lên sự không chắc chắn về tương lai của tình yêu. Tình yêu trong thơ của Hồng Phúc luôn có sự chờ đợi, mong mỏi về một ngày "đoàn viên." Hành trình của tình yêu như một chuyến thuyền đi tìm bến đỗ – không biết chắc chắn nơi đâu sẽ là điểm dừng, nhưng vẫn giữ vững niềm hy vọng.










Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét