Ban quản trị 7W vô cùng thương tiếc báo tin : Người sáng lập ra 7W của chúng ta Như An (Nghĩa Lê) đã được chúa triệu hồi về bên người vào lúc 7h30p sáng ngày 25/03/2025 ( tức ngày 26/02/2025 ) .
TIỄN BIỆT NHƯ AN
Người đi giữa nắng hạ nồng
Sao nghe buốt giá cõi lòng tái tê
Từ nay từ giã bến mê
Vâng theo thánh ý trở về nhà Cha.
Gia đình, Thi Hữu xót xa
Như An( Lê Nghĩa) thiết tha ân tình
Bao người ở lại trung trinh
Dâng lên Thiên Chúa dụ tình thương ban.
Thứ tha lỗi tội riêng mang
Xin Ngài trọng thưởng Thiên đàng trường sinh
Tựa bờ vai Chúa uy linh
Anh say giấc mộng an bình thiên thu.
Hồng Phúc
( Viết tiễn biệt Linh Hồn Phanxicoxavie Lê Nghĩa ( Như An )
Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2025
TIỄN BIỆT NHƯ AN ( Phanxicoxavie Lê Nghĩa )
Thứ Năm, 27 tháng 3, 2025
LỜI KINH SÁM HỐI- KINH CUỐI MÙA SÁM HỐI - ĐƯỜNG THẬP TỰ
@ .. LỜI KINH SÁM HỐI Ns Giang Ân.. Sr Yên Giang Trình Bày
https://youtu.be/4Ed9bbLfR3o?si=WerisTN1vwxYjMEq
@ KINH CUỐI MÙA SÁM HỐI Pm Cao Huy Hoàng
https://youtu.be/JuUq22Wo1qg?si=YwxwD6iEIkOwXscK
@ ĐƯỜNG THẬP TỰ Đỗ Vỹ Hạ
https://youtu.be/LfK1Blj0Ldo?feature=shared
https://youtu.be/u3cx1tB2HU0?feature=shared
Thứ Ba, 25 tháng 3, 2025
ĐỆ TỬ TRUNG THÀNH
ĐỆ TỬ TRUNG THÀNH
Vật nuôi đủ loại mọi nhà nhàLoài Chó trung thành nhất với ta
Canh gác thâu đêm tinh nhạy bén
Bên thềm giá rét chẳng kêu ca.
Mắt nhìn trìu mến tình tha thiết
Xa cách trở về vẫy thật xa
Khổ sướng chung tình ngày tháng tháng
Trọn đời một dạ với gia gia.
Hồng Phúc
Thứ Sáu, 21 tháng 3, 2025
DẤU TÌNH YÊU
DẤU TÌNH YÊU
Trong dòng đời tấp nậpNhờ dấu chỉ tình yêu
Gặp nhau từ muôn chiều
Nhận ra người Chiên Chúa.
Trong buổi tiệc chiều nay
Người làm dấu Thánh Giá
Con nhận ra ngay là
Tôi một Chúa, Chúa ơi!
Dấu tình yêu liên kết
Người người sống bên nhau
Xây đắp tình thân ái
Tình vững bền mãi sau.
Hồng Phúc
Thứ Bảy, 15 tháng 3, 2025
TUỔI THƠ SÀI GÒN (ST)
TUỔI THƠ SÀI GÒN
Đi cho đến hết Lê Lai
Là ra Lê Lợi, phố dài người đông
Mỗi lần đi, háo hức lòng
Khu này người Pháp họ xây
Như bên xứ họ, trồng cây xanh đường
Đường Công Lý nắng còn vương
Người mua sách báo vẫn thường đến đây.
Kem Bạch Đằng phía bên này
Cà phê sữa đá, một ngày lên hương
Khu Pasteur, quán ngập đường
Tỏa mùi phá lấu, vị hương thơm nồng.
Phía bò bía, ồ quá đông
Bò khô dầu dấm cũng không có bàn
Eden Thương Xá hạng sang
Chủ nhân người Ấn hay quàng xà rông.
Hôm nay vào Rex mất công
Phim hay một vé trăm đồng đó nghe
Đường Catina ngợp nắng hè
Ghé Givral để ăn chè Phục Linh.
Vào Xuân Thu kiếm sách hình
Cuối đường Nguyễn Huệ đẹp xinh bến tàu
Ngày xưa đi quá khỏi cầu
Phan Thanh Giản, đã thấy màu nông thôn.
Nơi đây là những cánh đồng
Ngày nay phố xá, chẳng trồng trọt chi
Có lần cả bọn cùng đi
Trường đua Phú Thọ, những khi ngựa về.
Không tiền mua vé, mà mê
Chui rào coi cọp, bị đe mấy lần
Bên đường, Cư xá sĩ quan
Có người bác ruột cũng hàng tá thôi.
Rừng cao su cạnh đó rồi
Lữ Gia cư xá, chú tôi có nhà
Đi về trong phố không xa
Chợ Trần quốc Toản chỉ là ba cây.
Mẹ tôi thường ghé qua đây
Cá tươi, tôm sống nơi này có tên
Phở Tàu Bay ở gần bên
Người dân xứ đạo chẳng quên bao giờ.
Ngay bên cạnh có nhà thờ
Sau khi xem lễ, họ chờ vô ăn
Xa thành phố đã bao năm
Một thới thơ ấu vẫn hằn trong tim.
Khi về chẳng biết có tìm
Được chăng những lúc êm đềm khi xưa
Sài Gòn dù những cơn mưa
Dù cho nắng đổ, dù chưa phục hồi.
Tên người, ta giữ trong đời
Như bao kỷ niệm của thời thơ ngây...!
(Nguồn: Sài Gòn Xưa)
ĐÊM NHỚ TRĂNG SÀI GÒN Thi sĩ: Du Tử Lê (st)
Thi sĩ: Du Tử Lê
Đêm về trên bánh xe lăn
Tôi trăng viễn xứ, hồn thanh niên vàng
Tim tôi đèn thắp hai hàng
Lạc nhau cuối phố, sương quàng cổ cây.
Ngỡ hồn tu xứ mưa bay
Tôi chiêng trống gọi, mỗi ngày mỗi xa
Đời tan, tan nát chiêm bao
Tôi trăng viễn xứ, sầu em bến nào.
Đêm về trên chiếc xe qua
Nhớ tôi xa lộ, nhớ nhà Hàng Xanh
Nhớ em, kim chỉ khứu tình
Trưa ngoan lớp học chiều lành khóm tre.
Nhớ mưa, ôi nhớ mưa!
Nhớ mưa buồn khắp Thị Nghè
Nắng Trương Minh Giảng, lá hè Tự Do
Nhớ nghĩa trang xưa, quê hương bạn bè
Nhớ pho tượng lính, buồn se bụi đường.
@
VIÊN ĐẠN KẸO
Mẹ ơi con suýt gãy răng
Thôi, con trả mẹ, chẳng ăn kẹo nầy
Thằng con mới lạ lùng thay
Kẹo ăn phải ngậm sao mày lại nhai?
Cậu em nghe nói êm tai
Cầm viên kẹo đạn mút hai ba lần
Tự nhiên chất ngọt tan dần
Mặt mày xem đã có phần vui tươi.
Mẹ nhìn con, miệng mỉm cười:
Rồi đây khôn lớn, ra đời bôn ba
Con nên nhân đó suy ra
Dịu dàng êm ái hơn là hung hăng.
ĐEO KIẾNG
Trò Ba đeo cặp kiếng râm
Than rằng trời đất tối tăm mịt mờ
Vội vàng đổi kiếng màu lơ
Than rằng trời đất bây giờ hóa xanh.
Ba ta lại muốn chơi tinh
Thay đôi kiếng trắng nhìn quanh khắp nhà
Than rằng muôn vật hóa nhòa
Mẹ Ba thấy vậy bảo Ba đôi lời:
Muốn trông cho rõ sự đời
Mà con đeo kính nực cười lắm thay
Hãy mau bỏ kiếng ra ngay
Nhìn bằng mắt thật họa may khỏi nhầm.
(Nguồn: Nguyễn Ba Vĩnh Phúc)
GIỜ QUỐC SỬ (ST)
GIỜ QUỐC SỬ
Những buổi sáng vừng hồng le lói chiếu
Trên non sông, làng mạc, ruộng đồng quê
Chúng tôi ngồi yên lặng, lắng tai nghe
Tiếng thầy giảng khắp trong giờ Quốc sử.
Thầy tôi bảo: Các con nên nhớ rõ
Nước chúng ta là một nước vinh quang
Bao anh hùng thuở trước của giang san
Đã đổ máu vì lợi quyền dân tộc.
Các con nên đêm ngày chăm chỉ học
Để sau này mong nối chí tiền nhân
Ta tin rằng, sau một cuộc xoay vần
Dân tộc Việt vẫn là dân hùng liệt.
Ta tin tưởng không bao giờ tiêu diệt
Giống anh hùng trên sông núi Việt Nam
Bên những trang lịch sử bốn ngàn năm
Đầy chiến thắng, vinh quang và hạnh phúc.
@
TẬP VẼ BẢN ĐỒ
Hôm qua tập vẽ bản đồ
Thầy em lên bảng kẻ ô rõ ràng
Ranh giới vẽ phấn vàng dễ kiếm
Từ Nam Quan cho đến Cà Mau.
Từng nơi, thầy thuộc làu làu
Đây sen Đồng Tháp, đây cầu Hiền Lương
Biển Đông Hải, trùng dương xanh thẳm
Núi cheo leo thầy chấm màu nâu.
Tay đưa mềm mại đến đâu
Sông xanh uốn khúc, rừng sâu chập chùng
Rồi với giọng trầm hùng, thầy giảng:
“Giống Rồng Tiên chói rạng núi rừng
Trải bao thăng giáng, phế hưng
Đem giòng máu thắm, bón từng gốc cây.
Làn không khí giờ đây ta thở
Đường ta đi, nhà ở nơi này
Tổ tiên từng chịu đắng cay
Mới lưu truyền lại đêm ngày cho ta.
Là con cháu muôn nhà gìn giữ
Đùm bọc nhau, sinh tử cùng nhau
Tóc thầy hai thứ từ lâu
Mà tài chưa đủ làm giàu núi sông!
Nay chỉ biết ra công dạy dỗ
Đàn trẻ thơ mong ở ngày mai
Bao nhiêu hy vọng lâu dài
Dồn vào tất cả trí tài các con...”
Giờ đây, mấy chục năm đã trôi qua, tóc trên đầu tôi cũng bắt đầu hai thứ như ông thầy già dạy Địa trong bài học thuộc lòng ngày ấy, nhưng có một điều mà tôi nghĩ mãi vẫn chưa ra.
Ông thầy đang dạy Địa, hay ông thầy đang âm thầm truyền thụ lòng yêu nước, lòng tự tôn dân tộc cho đàn trẻ thơ qua mấy nét vẽ bản đồ.
Lời của thầy thật là nhẹ nhàng, khiêm tốn nhưng cũng thật là tha thiết, chạm vào được chỗ thiêng liêng nhất trong tâm hồn những đứa trẻ ngây thơ vào những ngày đầu tiên cắp sách đến trường, nơi chúng được dạy rằng ngoài ngôi nhà nhỏ bé của mình với ông bà, cha mẹ, anh em ruột thịt, chúng còn có một ngôi nhà nữa, rộng lớn hơn nhiều, nguy nga tráng lệ, thiêng liêng vĩ đại hơn nhiều, một ngôi nhà mà chúng phải thương yêu và có bổn phận phải vun đắp.
(Nguồn: Sài Gòn Xưa)
QUÊ TÔI
Quê tôi có một con sông
Có nương khoai thắm, có đồng lúa xanh
Bốn mùa gió mát, trăng thanh
Bốn mùa lúa tốt, dân lành vui tươi.
Đó đây vang tiếng nói cười
Câu hò, giọng hát của người nông dân
Ngày đêm chẳng quản tấm thân
Nắng mưa dầu dãi bao lần lầm than.
Mồ hôi đem tưới mùa màng
Chân tay xới mảnh đất vàng thân yêu
Quê tôi trong ánh nắng chiều
Vi vu thoáng tiếng sáo diều nhặt khoan.
(Hàn Giang
Nhóm Lửa Việt, Việt Ngữ, Lớp Bốn)
QUÊ EM
Quê em nhà cửa liền nhau
Mái tranh, mái ngói, chen màu xinh xinh
Quê em có miễu, có đình
Có con sông nhỏ uốn mình trong tre.
Có đồng, có ruộng bao la
Nông dân làm lụng hát ca bên đồng
Lúa xanh đang trổ đòng đòng
Một mùa mơn mởn đẹp lòng dân quê.
Nương dâu xanh ngắt bốn bề
Bắp, mì, khoai, đỗ, lang, mè tốt xanh
Sớm hồng trời đẹp trong lành
Sương mai rung động trên cành chim ca.
Vàng son lơ lửng chiều tà
Đồng quê thơ mộng bao la xanh rờn.
(Thanh Giang
Tiểu Học Nguyệt San, tháng 10/1958)
YÊU QUÁ SÀI GÒN (st)
YÊU QUÁ SÀI GÒN
Sài Gòn nơi này đẹp đến nỗi say mê
Cái đẹp của bàn tay con người sáng tạo
Đêm Sài Gòn, đêm lung linh huyền ảo
Chẳng bao giờ Sài Gòn thấy nghỉ ngơi
Như sức trẻ luôn tràn trề nhựa sống
Người Sài Gòn những con người năng động
Hừng hực đầu tàu kéo cả Miền Nam.
Người Sài Gòn lòng nhân ái có dư
Gặp kẻ khó khăn chẳng ngần ngừ giúp đỡ
Dẫu có bị lừa cũng chỉ cười vỡ lỡ
Chẳng toan tính nhiều chẳng nghĩ chuyện hơn thua.
Sài Gòn muôn đời ngự trị trái tim tôi
Rừng rực dạt dào hôn Sài Gòn nóng bỏng
Vòng tay ôm chẳng bao giờ nới lỏng
Yêu quá Sài Gòn! Yêu chết mất đi thôi!
(Nguồn: Sài Gòn Xưa)
SÀI GÒN NỖI NHỚ KHÔN NGUÔI
Sài Gòn ngày tháng đậm tình quê
Bốn ba năm qua đã lỗi thề
Quê cũ giờ đây xa lạ quá
Ta viết Sài Gòn hai chữ Hoa
Bởi tình lưu luyến những ngày qua
Sân trường bóng điệp còn che nắng
Thì mối duyên xưa chẳng nhạt nhòa.
Sài Gòn còn đó những niềm thương
Kỷ niệm thơ ngây dưới mái trường
Từng buổi hẹn hò bao mộng ước
Cho lòng ngơ ngẩn vạn tơ vương.
Ta giữ Sài Gòn thuở mộng mơ
Để còn tha thiết những mong chờ
Mai nầy thăm lại trời quê cũ
Và kết lời nồng trong nét thơ.
(Nguồn: Thơ ca Sài Gòn)
PHẦN 1: ÔNG NỌ BÀ KIA
Chuyện rằng từ thuở xa xưa
Ông bà ta đã dây dưa ái tình
Bởi thế nên tục truyền rằng:
ÔNG LÃNH bản chất thiệt thà
Thầm yêu nét đẹp mặn mà BÀ ĐEN
Nhưng nào ông dám bon chen
Sáng đêm chong đèn nhung nhớ thiết tha.
ÔNG ĐỒN bản tánh nguyệt hoa
Chờ ÔNG LÃNH kẹt, cà rà BÀ ĐEN
Hai người xả láng một phen
Sinh ra bé gái đặt tên THỊ NGHÈ.
ÔNG LÃNH nghe nói, thuê ghe
Đi thăm cho biết THỊ NGHÈ ra sao?
Ngó gần nó cũng bảnh bao
Nhìn xa nó cũng hao hao ÔNG ĐỒN.
BÀ ĐEN từ dạo sinh con
Vốn đã đen sẵn bây giờ hơn xưa
ÔNG ĐỒN nhìn vợ hết ưa
Bỏ lên Long Khánh say sưa miệt mài.
BÀ ĐEN ngẫm nghĩ chán thay
Cũng đi lên núi đêm ngày thở than
Thương cho đứa cháu lầm than
ÔNG LÃNH hào hiệp cưu mang đem về.
Buồn cho cuộc sống ê chề
Một già một trẻ bốn bề cô đơn
Ông bèn thẳng xuống Hóc Môn
Cưới luôn BÀ ĐIỂM để chôn cuộc đời.
Qua bao vật đổi sao dời
BÀ ĐEN ở vậy cho vơi nỗi lòng
Chỉ còn ÔNG TẠ lông bông
Bạn bè lấy vợ nên chồng đã lâu.
(CÒN PHẦN 2 - Nguồn: Sài Gòn Xưa)
PHẦN 2: ÔNG NỌ BÀ KIA
...Chỉ còn ÔNG TẠ lông bông
Bạn bè lấy vợ nên chồng đã lâu...
CÔ BẮC cũng đã từ lâu theo chồng
Ông bèn đi xuống CẦU BÔNG
Hỏi thăm BÀ CHIỂU có chồng hay chưa?
BÀ CHIỂU nghe nói bèn thưa:
"Chỉ còn BÀ QUẸO là chưa có chồng"
BÀ ĐIỂM tay bế tay bồng
Buồn tình, ÔNG TẠ phải lòng BÀ HOM.
Ông bèn bao cuốc xe ôm
Về LĂNG CHA CẢ lo hôn lễ liền
Phụ rễ có Cậu BẢY HIỀN
Nữ trang CHÚ HỎA bạc tiền thiếu đâu.
BÀ HẠT thì làm phụ dâu
CHÚ ÍA bưng quả, buồng cau, khay trầu
BÀ HOM tròn mối duyên đầu
Thương cho BÀ QUẸO âu sầu đắng cay.
Ế chồng mấy chục năm nay
Chỉ vì cái tội thích hay làm tàng
Buồn cho nghiệp chướng bẽ bàng
Bà đành an phận chẳng màng hơn thua.
Mặc cho thế sự ganh đua
Bà liền xuống tóc vô chùa BÀ ĐANH
Bỏ ngoài tai việc chúng sanh
Cam đành vui thú tu hành điền viên.
(Nguồn: Sài Gòn Xưa)
LÒNG TA THƯƠNG NHỚ (st)
LÒNG TA THƯƠNG NHỚ
Bạn gửi cho ta hình ảnh cũ
Sài Gòn của một thuở thanh xuân
Kỷ niệm lòng ta ray rứt nhớ
Bước về rối ý mãi bâng khuâng.
Quán sách Diệu Tâm đường Lê Lợi
Mỗi chiều đầu tháng có mặt ta
Tiền lương của lính dù eo hẹp
Vẫn đọc cho đời thêm ý hoa.
Bàn tay cuốn bánh ngón thon thon
Chả lụa hành phi nóng thật giòn
Bánh cuốn Casino quên sao được
Nước mắm chanh đường ôi quá ngon.
Tay ấm bàn tay - Phim mới đổi
Hành lang Lê Lợi đẹp tình nhân
Xem phim mà ấm môi chi lạ
Tình của năm xưa nhớ thật gần.
Con cá rô mề sôi trong tô
Lá vang thơm ngát canh chua gà
Quán Hương Lan trưa nào cũng chật
Mình cứ ăn đừng ngó người ta.
Sài Gòn với ta thời đi học
Cà Phê Năm Dưỡng thơm mùi Rhum
Billard Nguyễn Trãi quê cơ chọc
Bài toán cậy ai giải đáp giùm.
Sài Gòn một thời ta đi lính
Trở về hậu cứ phải say sưa
Lưỡng Nghi, Thanh Hải, Biên Thùy quán
Cứ uống, kệ đời giông gió mưa.
Sài Gòn ngày ta được thả về
Đường cũ sao mà lạ hết trơn
Thủ Đô ai gọi tên Thành Phố
Con cáo con cầy ai nhớ ơn?!
Thị Riêng, Văn Bánh với Minh Khai
Tên của ai đây? Sao lạ hoắc
Nhẹ bước ngang qua doanh trại cũ
Mắt buồn thương hận ướt mi cay…!
Sài Gòn bây giờ trong trí nhớ
Vẫn đường vẫn phố vẫn tình xưa
Đổi mới thay tên nghe là lạ
Nhắc mấy lòng ta nhớ chẳng vừa.
Cám ơn bạn gửi cho hình ảnh
Đường phố năm xưa của Sài Gòn
Đất người gợi nhớ tình trong cảnh
Sống buổi ly hương đắng lạnh hồn…
(Nguồn: thylanthảo)
Tôi yêu tiếng Việt Miền Nam
Yêu con sông rộng, yêu hàng dừa cao
Yêu xe thổ mộ xôn xao
Trên đường khúc khuỷu đi vào miền quê.
Tôi yêu đồng cỏ nắng se
Nhà rơm trống trải, chiếc ghe dập dềnh
Tôi yêu nắng lóa châu thành
Trận mưa ngắn ngủi, gió lành hiu hiu.
Nơi đây tôi mến thương nhiều
Miền Nam nước Việt mỹ miều làm sao
Đồng bào Nam Việt ta ơi
Ta yêu cặp mắt, làn môi thiệt thà.
Nước non vẫn nước non nhà
Bắc Nam xa mấy vẫn là anh em.
NGÀY TỰU TRƯỜNG
Nô nức hôm nay buổi tựu trường
Như chim ríu rít sáng tinh sương
Các em tấp nập ra trường học
Lê guốc giày vang khắp phố phường.
Nét mặt ngây thơ miệng mĩm cười
Áo quần mới mẻ dáng xinh tươi
Tay cầm cặp sách đi chân sáo
Lòng vẫn lâng lâng, mặt sáng ngời.
Giữa đám mây xanh hiện mái trường
Một hồi trống giục đã ngân vang
Cổng trường mở rộng như chào đón
Những đám trò em bước vội vàng.
Bạn cũ gặp nhau lại nghịch tinh
Vui đùa, cười nói chuyện tâm tình
Trời thu mây kéo như thông cảm
Với nỗi niềm vui của học sinh.
LÁ THƯ PLEIME
(Phổ thơ: Lê Anh Tuyến)
Tao được thơ mày cả tháng nay
Hành quân liên tiếp suốt đêm ngày
Lưng không rời giáp, tay rời súng
Liên lạc thì không có máy bay.
Tao vẫn luôn luôn nhớ tụi mày
Nhớ Sài Gòn đẹp nắng vàng hây
Nhớ đường Lê Lợi ngập hoa nắng
Nhớ ngõ Tam Ða tà áo bay.
Pleime suốt tháng mưa dầm dề
Mày ơi, thèm quá khói cà phê
Thèm tô phở tái thơm chanh ớt
Thèm rót bọt đầy một cốc bia.
Sài Gòn mày vẫn xem phim chưởng?
Băng nhựa còn thu nhạc Khánh Ly?
Những chiều thứ bảy còn đi nhót?
Hay lén ông già nhậu whisky?
Hôm qua thằng Tiến dẫn quân ngang
Giữa rừng gặp bạn mừng hơn vàng
Ôm nhau, hai đứa cười ha hả
Râu tóc bù xù như cái bang.
Mày nghĩ, đã lâu không được tắm
Hành quân liên tiếp giữa rừng già
Ăn thì gạo sấy nhai qua bữa
Tối ngủ nằm sương lạnh cắt da.
Hôm qua địch pháo giữa ban ngày
Tao bị thương xoàng ở bả vai
Mảnh đạn còn ghim trong thớ thịt
Mày đừng có nói mẹ tao hay.
Mẹ tao chỉ muốn tao quanh quẩn
Lính kiểng châu thành, lính phất phơ
Mày nghĩ, tụi mình như cánh gió
Ai đi nhốt gió được bao giờ?
Những đêm biên cảnh sống xa nhà
Cũng thấy đôi lần nhớ xót xa
Cũng có đôi lần tao muốn khóc
Muốn về thăm mẹ... thế nhưng mà...
Thôi nhé, thư sau tao viết tiếp
Trực thăng đã đáp trong vòng đai
Tản thương lính đã đưa lên đủ
Tao viết thơ này vội gởi ngay...
SÀI GÒN TRONG NỖI NHỚ (st)
SÀI GÒN TRONG NỖI NHỚ
Sài Gòn chợt nắng chợt mưa
Tuổi đời thổn thức lắng nghe
Tiếng thời gian bước mà se sắt lòng.
Sài Gòn thả nỗi hoài mong
Ngóng người xa xứ sao không thấy về
Sài Gòn chìm đắm đêm hè
Từng con hẻm nhỏ đèn le lói buồn.
Người đi có nhớ Sài Gòn
Quán hàng khuya lắc hãy còn đợi nhau
Sài Gòn có trước có sau
Người xưa có thấu không mau trở về.
Sài Gòn chợt phố chợt quê
Câu thơ lục bát gieo về phương xa.
(Thơ Phạm Văn)
QUÊ TÔI
Quê tôi có một con sông
Có nương khoai thắm, có đồng lúa xanh
Bốn mùa gió mát, trăng thanh
Bốn mùa lúa tốt, dân lành vui tươi.
Đó đây vang tiếng nói cười
Câu hò, giọng hát của người nông dân
Ngày đêm chẳng quản tấm thân
Nắng mưa dầu dãi bao lần lầm than.
Mồ hôi đem tưới mùa màng
Chân tay xới mảnh đất vàng thân yêu
Quê tôi trong ánh nắng chiều
Vi vu thoáng tiếng sáo diều nhặt khoan.
(Hàn Giang
Nhóm Lửa Việt, Việt Ngữ, Lớp Bốn)
QUÊ EM
Quê em nhà cửa liền nhau
Mái tranh, mái ngói, chen màu xinh xinh
Quê em có miễu, có đình
Có con sông nhỏ uốn mình trong tre.
Có đồng, có ruộng bao la
Nông dân làm lụng hát ca bên đồng
Lúa xanh đang trổ đòng đòng
Một mùa mơn mởn đẹp lòng dân quê.
Nương dâu xanh ngắt bốn bề
Bắp, mì, khoai, đỗ, lang, mè tốt xanh
Sớm hồng trời đẹp trong lành
Sương mai rung động trên cành chim ca.
Vàng son lơ lửng chiều tà
Đồng quê thơ mộng bao la xanh rờn.
(Thanh Giang
Tiểu Học Nguyệt San, tháng 10/1958)
CÁC BẠN MÌNH NHỮNG AI CÒN NHỚ!
TUỔI THƠ SÀI GÒN XƯA
Điện không mà nước cũng không
Qua mấy cánh đồng đem chữ về chơi
Đêm nghe "hút hút" đèn trời giăng giăng.
Pháo bầy rồi tiếng trực thăng
Tuổi thơ giặc đến chạy băng mấy đồng
Vậy mà mọi chuyện như không
Phút giây yên ả quây vòng lại chơi.
Ô quan rồi đến nhảy dây
Cà kheo ngật ngưởng như ngày xa xưa
Rắn rồng thầy thuốc hỏi thưa
Tiếng cười thơ dại như vừa mới đây.
Giật mình nhớ thuở thơ ngây
Chắc là sẽ chẳng có ngày ấy đâu.
(Nguồn: Sài Gòn Xưa)
TÌNH NHÂN LOẠI
Sau một trận giao tranh ác liệt
Giữa sa trường xác chết ngổn ngang
Có hai chiến sĩ bị thương
Hai người hai nước hiện đương nghịch thù.
Họ đau đớn khừ khừ rên siết
Vận sức tàn cố lết gần nhau.
Phều phào gắng nói vài câu
Lời tuy không hiểu, hiểu nhau nỗi lòng.
Họ hai kẻ không cùng Tổ quốc
Nhưng đã cùng vì nước hy sinh
Cả hai ôm ấp mối tình
Yêu thương đất nước, gia đình, quê hương.
Đêm dần xuống, chiến trường sương phủ
Một thương binh hơi thở yếu dần
Trước khi nhắm mắt từ trần
Xót thương người bạn tấm thân lạnh lùng.
Anh cởi áo đắp trùm lên bạn
Rồi tắt hơi! thê thảm làm sao!
Cho hay khác nghĩa đồng bào
Nhưng tình nhân loại còn cao hơn nhiều!
Đặng Duy Chiểu (Quốc văn mới)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)