Thi sĩ: Du Tử Lê
Đêm về trên bánh xe lăn
Tôi trăng viễn xứ, hồn thanh niên vàng
Tim tôi đèn thắp hai hàng
Lạc nhau cuối phố, sương quàng cổ cây.
Ngỡ hồn tu xứ mưa bay
Tôi chiêng trống gọi, mỗi ngày mỗi xa
Đời tan, tan nát chiêm bao
Tôi trăng viễn xứ, sầu em bến nào.
Đêm về trên chiếc xe qua
Nhớ tôi xa lộ, nhớ nhà Hàng Xanh
Nhớ em, kim chỉ khứu tình
Trưa ngoan lớp học chiều lành khóm tre.
Nhớ mưa, ôi nhớ mưa!
Nhớ mưa buồn khắp Thị Nghè
Nắng Trương Minh Giảng, lá hè Tự Do
Nhớ nghĩa trang xưa, quê hương bạn bè
Nhớ pho tượng lính, buồn se bụi đường.
@
VIÊN ĐẠN KẸO
Mẹ ơi con suýt gãy răng
Thôi, con trả mẹ, chẳng ăn kẹo nầy
Thằng con mới lạ lùng thay
Kẹo ăn phải ngậm sao mày lại nhai?
Cậu em nghe nói êm tai
Cầm viên kẹo đạn mút hai ba lần
Tự nhiên chất ngọt tan dần
Mặt mày xem đã có phần vui tươi.
Mẹ nhìn con, miệng mỉm cười:
Rồi đây khôn lớn, ra đời bôn ba
Con nên nhân đó suy ra
Dịu dàng êm ái hơn là hung hăng.
ĐEO KIẾNG
Trò Ba đeo cặp kiếng râm
Than rằng trời đất tối tăm mịt mờ
Vội vàng đổi kiếng màu lơ
Than rằng trời đất bây giờ hóa xanh.
Ba ta lại muốn chơi tinh
Thay đôi kiếng trắng nhìn quanh khắp nhà
Than rằng muôn vật hóa nhòa
Mẹ Ba thấy vậy bảo Ba đôi lời:
Muốn trông cho rõ sự đời
Mà con đeo kính nực cười lắm thay
Hãy mau bỏ kiếng ra ngay
Nhìn bằng mắt thật họa may khỏi nhầm.
(Nguồn: Nguyễn Ba Vĩnh Phúc)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét