GIỜ QUỐC SỬ
Những buổi sáng vừng hồng le lói chiếu
Trên non sông, làng mạc, ruộng đồng quê
Chúng tôi ngồi yên lặng, lắng tai nghe
Tiếng thầy giảng khắp trong giờ Quốc sử.
Thầy tôi bảo: Các con nên nhớ rõ
Nước chúng ta là một nước vinh quang
Bao anh hùng thuở trước của giang san
Đã đổ máu vì lợi quyền dân tộc.
Các con nên đêm ngày chăm chỉ học
Để sau này mong nối chí tiền nhân
Ta tin rằng, sau một cuộc xoay vần
Dân tộc Việt vẫn là dân hùng liệt.
Ta tin tưởng không bao giờ tiêu diệt
Giống anh hùng trên sông núi Việt Nam
Bên những trang lịch sử bốn ngàn năm
Đầy chiến thắng, vinh quang và hạnh phúc.
@
TẬP VẼ BẢN ĐỒ
Hôm qua tập vẽ bản đồ
Thầy em lên bảng kẻ ô rõ ràng
Ranh giới vẽ phấn vàng dễ kiếm
Từ Nam Quan cho đến Cà Mau.
Từng nơi, thầy thuộc làu làu
Đây sen Đồng Tháp, đây cầu Hiền Lương
Biển Đông Hải, trùng dương xanh thẳm
Núi cheo leo thầy chấm màu nâu.
Tay đưa mềm mại đến đâu
Sông xanh uốn khúc, rừng sâu chập chùng
Rồi với giọng trầm hùng, thầy giảng:
“Giống Rồng Tiên chói rạng núi rừng
Trải bao thăng giáng, phế hưng
Đem giòng máu thắm, bón từng gốc cây.
Làn không khí giờ đây ta thở
Đường ta đi, nhà ở nơi này
Tổ tiên từng chịu đắng cay
Mới lưu truyền lại đêm ngày cho ta.
Là con cháu muôn nhà gìn giữ
Đùm bọc nhau, sinh tử cùng nhau
Tóc thầy hai thứ từ lâu
Mà tài chưa đủ làm giàu núi sông!
Nay chỉ biết ra công dạy dỗ
Đàn trẻ thơ mong ở ngày mai
Bao nhiêu hy vọng lâu dài
Dồn vào tất cả trí tài các con...”
Giờ đây, mấy chục năm đã trôi qua, tóc trên đầu tôi cũng bắt đầu hai thứ như ông thầy già dạy Địa trong bài học thuộc lòng ngày ấy, nhưng có một điều mà tôi nghĩ mãi vẫn chưa ra.
Ông thầy đang dạy Địa, hay ông thầy đang âm thầm truyền thụ lòng yêu nước, lòng tự tôn dân tộc cho đàn trẻ thơ qua mấy nét vẽ bản đồ.
Lời của thầy thật là nhẹ nhàng, khiêm tốn nhưng cũng thật là tha thiết, chạm vào được chỗ thiêng liêng nhất trong tâm hồn những đứa trẻ ngây thơ vào những ngày đầu tiên cắp sách đến trường, nơi chúng được dạy rằng ngoài ngôi nhà nhỏ bé của mình với ông bà, cha mẹ, anh em ruột thịt, chúng còn có một ngôi nhà nữa, rộng lớn hơn nhiều, nguy nga tráng lệ, thiêng liêng vĩ đại hơn nhiều, một ngôi nhà mà chúng phải thương yêu và có bổn phận phải vun đắp.
(Nguồn: Sài Gòn Xưa)
QUÊ TÔI
Quê tôi có một con sông
Có nương khoai thắm, có đồng lúa xanh
Bốn mùa gió mát, trăng thanh
Bốn mùa lúa tốt, dân lành vui tươi.
Đó đây vang tiếng nói cười
Câu hò, giọng hát của người nông dân
Ngày đêm chẳng quản tấm thân
Nắng mưa dầu dãi bao lần lầm than.
Mồ hôi đem tưới mùa màng
Chân tay xới mảnh đất vàng thân yêu
Quê tôi trong ánh nắng chiều
Vi vu thoáng tiếng sáo diều nhặt khoan.
(Hàn Giang
Nhóm Lửa Việt, Việt Ngữ, Lớp Bốn)
QUÊ EM
Quê em nhà cửa liền nhau
Mái tranh, mái ngói, chen màu xinh xinh
Quê em có miễu, có đình
Có con sông nhỏ uốn mình trong tre.
Có đồng, có ruộng bao la
Nông dân làm lụng hát ca bên đồng
Lúa xanh đang trổ đòng đòng
Một mùa mơn mởn đẹp lòng dân quê.
Nương dâu xanh ngắt bốn bề
Bắp, mì, khoai, đỗ, lang, mè tốt xanh
Sớm hồng trời đẹp trong lành
Sương mai rung động trên cành chim ca.
Vàng son lơ lửng chiều tà
Đồng quê thơ mộng bao la xanh rờn.
(Thanh Giang
Tiểu Học Nguyệt San, tháng 10/1958)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét