Thứ Bảy, 15 tháng 3, 2025

SÀI GÒN TRONG NỖI NHỚ (st)

 SÀI GÒN TRONG NỖI NHỚ

Sài Gòn chợt nắng chợt mưa
Gió đung đưa rớt câu thơ giữa hè
Tuổi đời thổn thức lắng nghe
Tiếng thời gian bước mà se sắt lòng.
Sài Gòn thả nỗi hoài mong
Ngóng người xa xứ sao không thấy về
Sài Gòn chìm đắm đêm hè
Từng con hẻm nhỏ đèn le lói buồn.
Người đi có nhớ Sài Gòn
Quán hàng khuya lắc hãy còn đợi nhau
Sài Gòn có trước có sau
Người xưa có thấu không mau trở về.
Sài Gòn chợt phố chợt quê
Câu thơ lục bát gieo về phương xa.
(Thơ Phạm Văn)


QUÊ TÔI
Quê tôi có một con sông
Có nương khoai thắm, có đồng lúa xanh
Bốn mùa gió mát, trăng thanh
Bốn mùa lúa tốt, dân lành vui tươi.
Đó đây vang tiếng nói cười
Câu hò, giọng hát của người nông dân
Ngày đêm chẳng quản tấm thân
Nắng mưa dầu dãi bao lần lầm than.
Mồ hôi đem tưới mùa màng
Chân tay xới mảnh đất vàng thân yêu
Quê tôi trong ánh nắng chiều
Vi vu thoáng tiếng sáo diều nhặt khoan.
(Hàn Giang
Nhóm Lửa Việt, Việt Ngữ, Lớp Bốn)
QUÊ EM
Quê em nhà cửa liền nhau
Mái tranh, mái ngói, chen màu xinh xinh
Quê em có miễu, có đình
Có con sông nhỏ uốn mình trong tre.
Có đồng, có ruộng bao la
Nông dân làm lụng hát ca bên đồng
Lúa xanh đang trổ đòng đòng
Một mùa mơn mởn đẹp lòng dân quê.
Nương dâu xanh ngắt bốn bề
Bắp, mì, khoai, đỗ, lang, mè tốt xanh
Sớm hồng trời đẹp trong lành
Sương mai rung động trên cành chim ca.
Vàng son lơ lửng chiều tà
Đồng quê thơ mộng bao la xanh rờn.
(Thanh Giang
Tiểu Học Nguyệt San, tháng 10/1958)
CÁC BẠN MÌNH NHỮNG AI CÒN NHỚ!
TUỔI THƠ SÀI GÒN XƯA
Điện không mà nước cũng không
Qua mấy cánh đồng đem chữ về chơi
Tuổi thơ bom đạn tơi bời
Đêm nghe "hút hút" đèn trời giăng giăng.
Pháo bầy rồi tiếng trực thăng
Tuổi thơ giặc đến chạy băng mấy đồng
Vậy mà mọi chuyện như không
Phút giây yên ả quây vòng lại chơi.
Ô quan rồi đến nhảy dây
Cà kheo ngật ngưởng như ngày xa xưa
Rắn rồng thầy thuốc hỏi thưa
Tiếng cười thơ dại như vừa mới đây.
Giật mình nhớ thuở thơ ngây
Chắc là sẽ chẳng có ngày ấy đâu.
(Nguồn: Sài Gòn Xưa)
TÌNH NHÂN LOẠI
Sau một trận giao tranh ác liệt
Giữa sa trường xác chết ngổn ngang
Có hai chiến sĩ bị thương
Hai người hai nước hiện đương nghịch thù.
Họ đau đớn khừ khừ rên siết
Vận sức tàn cố lết gần nhau.
Phều phào gắng nói vài câu
Lời tuy không hiểu, hiểu nhau nỗi lòng.
Họ hai kẻ không cùng Tổ quốc
Nhưng đã cùng vì nước hy sinh
Cả hai ôm ấp mối tình
Yêu thương đất nước, gia đình, quê hương.
Đêm dần xuống, chiến trường sương phủ
Một thương binh hơi thở yếu dần
Trước khi nhắm mắt từ trần
Xót thương người bạn tấm thân lạnh lùng.
Anh cởi áo đắp trùm lên bạn
Rồi tắt hơi! thê thảm làm sao!
Cho hay khác nghĩa đồng bào
Nhưng tình nhân loại còn cao hơn nhiều!
Đặng Duy Chiểu (Quốc văn mới)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét